Nặng nề kéo chiếc va li, nó thấy lòng mình nặng trĩu. Bỏ lại tất cả để chạy trốn thế này liệu có đáng không? Nó biết, như thế là hèn nhát, là kém cỏi nhưng nó chẳng muốn quan tâm. Bỏ hết đi, nó sẽ chẳng suy nghĩ nữa.
Có lẽ, khi bị tổn thương quá nhiều, con người sẽ trở nên chai lì hơn chăng. Bật cười với cái suy nghĩ đó của mình, nó cảm thấy mình đã để tâm quá nhiều rồi. Tình cảm giữa nó và Quang đáng trân trọng như thế mà nó còn nỡ phá bỏ thì huống chi chuyện ra đi cỏn con này. Khi nó đi, thời gian sẽ xoá nhoà tất cả. Mọi chuyện rồi sẽ trở về đúng với quỹ đạo của nó, Quang sẽ quên nó và tìm được tình yêu mới của mình, xứng đáng với cậu ấy hơn.
Chẳng phải đó là những điều mà nó muốn hay sao? Thế nhưng, sao trong long nó lại cảm thấy khó chịu, bứt rứt khi nghĩ tới việc Quang quên nó, tay trong tay với một đứa con gái khác?
Bực bội kéo chiếc vali đi vào phòng làm thủ tục, nó sẽ không nghĩ tới Quang nữa, không nghĩ nữa. Cậu ấy sẽ ổn, nó cũng sẽ ổn thôi. Từ nay về sau, cậu ấy có yêu ai cũng không liên quan gì đến nó hết. Chỉ cần cậu ấy hạnh phúc thì nó cũng sẽ luôn vui vẻ.
Cất giữ hình bóng của Quang vào sâu trong trái tim. Nó khẽ cười.
“Quang ơi, cậu phải thật hạnh phúc nhé!”
~~~~
• Thư! Thư đâu rồi?
Quang bám lấy bả vai Kent mà lắc mạnh làm cậu nhóc phải nhăn mặt vì đau. Cố gắng gỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-se-lay-cau-that-day/2251136/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.