– Quà Noel sớm một ngày này – Minh Hoàng đưa cho tôi một hộp quà màu đỏ được bọc rất cẩn thận – Merry Christmas.
Nói xong cậu ấy nở nụ cười rất tươi. Đáng yêu ghê. Như một chú tuần lộc nhỏ vậy:))))
– Quà gì vậy? – Tôi vừa bóc quà vừa tò mò hỏi Minh Hoàng.
– Bóc ra rồi biết – Cậu ấy trả lời hóm hỉnh.
– Uây. Cái váy và đôi giày này đẹp quá, tớ…tớ không dám nhận… – Tôi lúng túng. Quả thật chiếc váy cậu ấy tặng tôi quá đẹp. Đó là một chiếc váy ren cúp ngực trắng như tuyết, phồng đúng kiểu như của Cinderella. Và còn có một cái áo khoác lông cũng màu trắng. Bên cạnh đó, đôi giày cao gót cậu ấy tặng tôi cao tầm 5 cm, màu trắng toát. Dù nó không có chút họa tiết nào nhưng lại làm nổi bật vẻ tao nhã, thanh lịch, đơn giản nhưng không tầm thường, trái lại rất lộng lẫy.
– Đừng tưởng bở cô nương. Tớ tặng cậu cái này để ngày mai cậu mặc đi dự tiệc Noel mà tập đoàn nhà tớ tổ chức thôi – Cậu ấy cười rồi xoa đầu tôi.
– Đồ thực dụng. Dù sao cũng…cảm ơn – Tôi vừa cười vừa đẩy đầu cậu ấy.
* * *
Tôi đứng trước cửa nhà. Hic lạnh quá, hi vọng lúc vào trong phòng tiệc sẽ ấm hơn. Sao lâu thế nhỉ? Hại người ta sắp thành kem rồi.
Mãi một lúc sau, một chiếc Porsche đi tới. Minh Hoàng bước ra khỏi cửa xe.
– Lọ lem, hôm nay nàng đẹp lắm – Minh Hoàng vừa bước ra khỏi xe đã nói linh tinh.
– Nói nhăng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-thich-cau-tu-cai-nhin-dau-tien/494749/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.