Bách Nhẫn đại sư mỉm cười nói:
- Sư đệ chu đáo lắm!
Rồi cầm chiếc khăn che lên mặt, chỉ để lộ có hai con mắt.
Ba cái bóng nhẹ nhàng thoăn thoắt, len qua khu rừng rậm đi thẳng vào nhà Nam Cung thế gia.
Đêm ấy ánh trăng lờ mờ, sao khuya thưa thớt, rất thuận lợi cho khách dạ hành. Ba người đều có khinh công thượng thừa nên chỉ một lát sau đã tới khu rừng Trường Thanh, Bách Đại thốt nhiên dừng bước nói:
- Xuyên qua khu rừng rộng này là tới nhà Nam Cung thế gia, trong rừng chỉ sợ họ gài chông, sư huynh và sư đệ phải cẩn thận mới được.
Bách Nhẫn gật đầu. Ba người cùng đi chậm lại. Vừa đi được hơn một trượng, chợt Bách Đại cầm tay Bách Nhẫn kéo vào một gốc cây bạch dương lớn gần đấy. Bách Tường khôn ngoan cũng núp vào sau một cây khác.
“Soạt” một tiếng, một bóng người từ ngoài tiến vào dừng chân cách chỗ ba người nấp ước chừng ba thước.
Bách Đại ghé mắt trông ra chỉ thấy người ấy thân thể nhỏ bé, lưng đeo trường kiếm, mặt che một vuông khăn xanh, chỉ để chừa ra ngoài có hai con mắt. Hình như tất cả những người đến nhà Nam Cung thế gia đều không muốn lộ bộ mặt thực cho người khác trông thấy.
Cái bóng bé nhỏ đó dừng chân nghe ngóng một lúc, rồi len lén đi lẫn vào những bóng tối của cành lá, tiến vào trong rừng, thoáng chốc đã mất hút.
Bách Đại thi triển công phu “Thiên lý truyền âm” nói với Bách Nhẫn:
- Người ấy đi không nghe một tiếng động nhỏ, đủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-thu-kiep/2333498/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.