Mọi người đều lẳng lặng chờ nghe Âu Dương Đình trả lời vì “Phá Vân Thất Tiên” đã nhận thấy “Lãnh diện bạch mi Truy phong tẩu” là người cơ trí thông minh, chủ ý của ông ta tất không đến nỗi lầm lẫn. Âu Dương Đình trầm ngâm một lát rồi thủng thỉnh nói:
- Các hạ nói thế tất không phải là không có nguyên cớ, nhưng các hạ có thể giải thích rõ ràng hơn được không?
Vô Tâm nói:
- Tiềm lực của Nam Cung thế gia lớn lắm, rất có thể cách xa với ý liệu của các vị nhiều. Nếu các vị không đắn đo cẩn thận mà cứ làm bừa đi, tôi e rằng đả thảo kinh xà không những vô ích mà còn ảnh hưởng tới đại cuộc nữa.
Âu Dương Đình đôi mắt chợt sáng hẳn lên, hỏi:
- Đại cuộc gì?
Vô Tâm dằn mạnh từng tiếng:
- Chủ trì chính nghĩa vũ lâm, giải cứu đồng đạo bị hại, phá âm mưu của Nam Cung thế gia, báo thù cho những anh hùng hào kiệt bị chết oan, như thế không phải là đại cuộc ư?
 Dương Đình lại hỏi:
- Thế nào mới không phải là khinh cử vọng động?
Vô Tâm nói luôn:
- Các vị cần phải kín đáo đợi thời cơ, khi nào thấy có người nông nổi muốn vọng động thì ta phải hết sức ngăn cản.
Âu Dương Đình hỏi:
- Bao giờ tới thời cơ?
Vô Tâm nói:
- Khi nào thời cơ đến, tại hạ sẽ lập tức thông báo tới các vị.
Âu Dương Đình ngẫm nghĩ giây lâu rồi mới ngẩng lên nói với Bạch Đại tiên sinh:
- Việc này xin tùy đại kha quyết định.
Bạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-thu-kiep/2333537/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.