Nhâm Vô Tâm chợt giật mình tái mặt hỏi:
- Đại sư nói thế, có phải là vì người dẫn đường đã bị hại rồi không?
Lão Lạt Ma đôi mắt bỗng sáng hẳn lên, hấp tấp hỏi lại:
- Sao các hạ biết?
Vô Tâm đăm đăm nhìn vào mặt lão, rồi hỏi:
- Không biết đại sư với Thiên Trúc kỳ tăng Ma Già Pháp Vương là thế nào?
Lão Lạt Ma đáp:
- Lão hoà thượng chính là Ma Già.
Vô Tâm cau mặt hỏi:
- Ma Già Pháp Vương là kỳ tăng ở Thiên Trúc, mà đại sư thì hình như ở Tạng Biên, chớ không giống người Thiên Trúc. Thế là tại sao?
Ma Già Pháp Vương nói:
- Lão tăng ở núi Thần Sơn, biên giới Tây Tạng từ nhỏ. Người đời đồn lão là người Phật quốc Thiên Trúc, đó là nói sai.
Vô Tâm ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại hỏi:
- Nếu vậy thì đại sư cùng đi với Độc Hành lão nhân lại đây phải không?
Ma Già Pháp Vương thủng thỉnh đáp:
- Đúng thế, ba mươi năm trước, lão tăng đã từng gặp Độc Hành Ông một lần. Lần này ông ta không từ thiên tân vạn khổ tới Thần Sơn tìm lão, mời lão đến đây. Nhưng chẳng may ông bạn cũ của lão lại không may bị chết ở dọc đường, vì thế nên lão tăng đành chịu, không làm cách gì tìm được Nhâm Vô Tâm nữa.
Vô Tâm đứng lặng người đi một lát, rồi mới thở dài nói:
- Vị... vị tiền bối ấy võ công tuyệt thế, làm sao bỗng dưng lại chết được?
Ma Già Pháp Vương thở dài than rằng:
- Độc Hành Tẩu võ công dù có quán tuyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-thu-kiep/2333540/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.