“Đang hỏi em đấy, có biết anh không?”“Không.
.
.
không biết!”Phùng Tư Nhược nghiêm túc nhìn Giang Chu, trong mắt nàng viết đầy hoảng sợ.Nhưng mà nàng vẫn không nhận ra người này là ai.Hoặc là nói, nàng căn bản chưa từng gặp người này.Dù sao, hôm nay mới coi như là ngày đầu tiên sau khai giảng mà.Nàng còn chưa từng đi đến lớp học, trừ đến đây thì nàng chỉ ở trong ký túc xá.Làm sao có thể bỗng nhiên quen biết một tên con trai được?Giang Chu mỉm cười: “Đừng sợ, chúng ta chưa từng gặp mặt, em không biết anh cũng là bình thường!”Vành mắt của Phùng Tư Nhược từ từ đỏ lên, giống như chuẩn bị khóc đến nơi.Không quen biết còn cố tình hỏi, người này thật là.Giang Chu thấy thế thì cũng không dám ức hiếp nàng nữa.Hắn liền thả lỏng tay, lại sửa sang lại bộ đồ tập quân sự như kiểu một quý ông.“Ban nãy hơi kích động nên không thể khống chế nổi tâm trạng!”“Tự giới thiệu một chút, mình là Giang Chu, lớp ba tài chính và kinh tế, chúng ta là bạn cùng lớp!”Phùng Tư Nhược thở phào một hơi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.Nếu đã là bạn học cùng lớp, vậy người này không phải là người xấu, đúng không?Nàng ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Giang Chu một cái.Giang Chu thì vẫn nhìn chằm chằm vào Phùng Tư Nhược: “Hôm nay mình đến đây là để thông báo cho bạn một chuyện rất quan trọng, muốn nghe không?”Phùng Tư Nhược nghe thấy hai chữ quan trọng thì lập tức gật đầu.Nàng cảm thấy người này chạy đến đây tìm mình, chắc chắn là vì chuyện trường học.“Là.
.
.là chuyện gì?”“Sau này, bạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-tinh-em-tu-choi-anh-thay-long-doi-da-em-khoc-cai-gi/512093/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.