Tuy bên ngoài Triển Chiêu xem như tỉnh táo, nhưng chỉ có chính cậu mới biết, tim cậu đã hết sức chống đỡ rồi, cậu sắp chịu không nổi. Bạch Ngọc Đường, anh mau tỉnh lại đi, anh mau mở mắt ra giúp tôi với, Bạch Ngọc Đường, anh nhất định phải chống cự! Nhất định phải sống!
“Mày làm sao vậy?” Hàn Long nhận ra thay đổi rất nhỏ trên mặt Triển Chiêu. Người mặc bệnh tâm thần phân liệt thường rất nhạy cảm, Triển Chiêu ý thức được chuyện này, lập tức cười nhạt với Hàn Long, “Hàn Long, tôi chẳng qua phát hiện anh cầm nhầm máy truyền tin rồi.”
Vừa nói, Triển Chiêu vừa bình thản cầm di động của Bạch Ngọc Đường bỏ lại vào tay Hàn Long, sau đó cầm lại di động khác của mình về. Suốt quá trình, động tác Triển Chiêu rất vững, biểu hiện tự nhiên, thái độ cũng bình thản. Thậm chí trong chớp mắt đó, ngón tay của Triển Chiêu còn chạm phải lòng bàn tay đeo găng của Hàn Long, trong nháy mắt, Triển Chiêu cảm thấy tim mình cũng phải ngưng đập, nhưng Hàn Long cũng không có phản ứng gì. Hắn chỉ nhìn Triển Chiêu đổi điện thoại, không ngăn cản, chẳng qua là gật đầu.
Sau khi đổi lại di động, Hàn Long lập tức đứng dậy, xem chừng là muốn ra ngoài. Ngay lúc Triển Chiêu định thở ra, Hàn Long đột nhiên đứng lại, hắn nhìn thẳng vào mắt Triển Chiêu hỏi, “Khi nao mới có thể nói chuyện với trưởng quan cao cấp?”
Triển Chiêu nhíu mày, tức thì giả vờ như vô cùng nghiêm túc đáp, “Trưởng quan cao cấp sẽ chủ động liên lạc với chúng ta.”
Lời thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-trong-an/2007572/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.