Bùi Mạc vẫn mặc quan phục, vạt trắng bao lấy cổ, vừa tuấn lãng lại có thêm mấy phần cấm dục đoan chính, hoàn toàn không còn dáng vẻ bình thường.
Lý Tâm Ngọc đặc biệt thích bộ dáng mặc quan phục của hắn, không kìm lòng chăm chú nhìn mãi, cười nói: “Đang muốn tìm ngươi đây.”
Bùi Mạc đi vào cửa, phát hiện Lý Tấn đã ở đấy, lông mày thoáng chốc nhíu lại.
Ân oán giữa cả hai từ hồi Lý Tấn rêu rao muốn thiến Bùi Mạc bắt đầu, kéo dài không hồi kết. Bùi Mạc không thích Lý Tấn, Lý Tấn cũng chả ưa Bùi Mạc.
Thái tử lười biếng dựa vào ghế, hất cằm lên nói với Bùi Mạc: “Gọi chú.”
Bùi Mạc lạnh lùng di chuyển tầm mắt, không thèm để ý đến hắn.
Lý Tấn tự chuốc nhục, thấy muội muội đáng yêu của mình đang cầm tay Bùi Mạc càng thấy tê răng . Hắn đứng dậy, hừ nói: “Ta đi đây.”
Lý Tâm Ngọc kéo Bùi Mạc ngồi xuống, chống cằm nhìn hắn: “Ngươi mặc bộ này thật đẹp mắt.”
Lý Tấn bị lơ hắng giọng một cái, gia tăng âm điệu: “Ta thật sự đi này!”
Lý Tâm Ngọc tùy ý phất tay một cái, đến một câu khách khí cũng không có, nói: “Đi đi, đi đi, để Tuyết Cầm tiễn huynh đi.”
Trong nháy mắt, Lý Tấn thấy thật thê lương. Hơn mười năm tình huynh muội a, còn không sánh được với một tên bánh bèo a!
Lý Tấn nhíu mày hình chữ bát, nghiêm mặt như lão trưởng, thở dài bước ra cửa.
“Phụ hoàng nói với ngươi cái gì?” Lý Tâm Ngọc tựa đầu lên vai Bùi Mạc, sóng vai ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-vang-nam-ngoc/1997823/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.