Mấy hôm nay anh rất bận, đến cả vũ trường cũng gần như không đi, ban đêm cứ về đến nhà là lại cảm thấy lạnh lẽo hiu quạnh, không còn như lúc trước nữa.
Vừa rồi nghe thấy những lời không thể giấu kín của Mạnh Thanh thì anh lại hơi khó kìm. Chỉ nhớ lần trước chính là vì mình quá vội vã, thành ra ngủ một giấc dậy người này đã biến mất tăm. Lần này anh quyết định sẽ chậm rãi tiến tới, bởi vậy không hề sốt ruột.
Phó Ngọc Thanh nắm tay Mạnh Thanh, dẫn hắn vào phòng ngủ, trong phòng mở máy sưởi hơi nước, ấm đến khó chịu. Tiếng thở của Mạnh Thanh trong phòng dường như càng đặc biệt rõ ràng, Phó Ngọc Thanh cảm thấy cả người nóng ran khó kìm nén, thầm nghĩ, mình mà cứ thế đè hắn xuống giường thì chẳng biết hắn sẽ nghĩ gì nhỉ? Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng người vẫn đứng yên ở đấy, khẽ cười nhìn Mạnh Thanh, chậm rãi cởi nút áo, cởi hết đồ rồi bèn tiện tay vứt luôn xuống chân.
Mạnh Thanh bị anh nhìn đến mức cả người khô nóng, hít vào một hơi, luống cuống quay mặt đi. Phó Ngọc Thanh thấy hắn như thế thì không nhịn được cười: “Lại đây đi, cách xa tôi thế làm gì?”
Hô hấp của Mạnh Thanh bắt đầu gấp, đi đến bên cạnh anh, Phó Ngọc Thanh chộp lấy cổ tay hắn, thấp giọng thủ thỉ: “Lại gần nữa đi, tôi có điều muốn nói với em.”
Mạnh Thanh đỏ lựng mặt nhích lại gần, hơi thở nóng bỏng phả vào má anh, khiến lòng anh ngứa ngáy râm ran. Phó Ngọc Thanh vuốt ve mặt Mạnh Thanh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toa-hoai-bat-loan/1395837/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.