Thạch Trung Chu và Vương Truyện Học chờ ở lối vào thị trấn đã bốn tiếng đồng hồ, đây là nơi cuối cùng có người sinh sống trên đường quay trở lại đội.
Khoảng bốn giờ chiều, hai chiếc xe tải nhỏ đi đến, dừng lại ở phía xa, cửa xe mở ra, có hai người bước xuống.
Là Quan Dược và Ngôn Tiêu.
Một ông già và một cô gái cũng thò đầu từ trong xe ra, giơ tay vẫy chào tạm biệt.
Hai người Thạch Trung Chu và Vương Truyện Học chạy tới.
"Quan đội, bọn họ là ai thế?"
Quan Dược: "Là một đội khảo cổ."
Hóa ra là đồng hành, chẳng trách lại nhiệt tình như vậy.
Thạch Trung Chu ân cần cầm túi giúp Ngôn Tiêu, thấy quần áo của cô và Quan Dược thì không nhịn được cười: "Ngôn tỷ với Quan đội ở cùng nhau cũng không tệ lắm nhỉ."
Còn mặc cả đồ đôi nữa chứ.
Ngôn Tiêu ngoài cười trong không cười: "Ở cùng với đội trưởng của các cậu lúc không chọc tức người khác cũng không tệ lắm đâu."
Thạch Trung Chu: "..."
Vừa đi vừa nói chuyện, cả bốn người đã vào trong trấn. Lúc đi qua chỗ rẽ, Vương Truyện Học và Thạch Trung Chu vượt lên phía trước, Ngôn Tiêu bị một cánh tay kéo lại.
Quan Dược nhìn cô: "Tôi nhắc nhở cô, đây cũng là đội của cô. Tôi không chỉ là đội trưởng của bọn họ, mà cũng là đội trưởng của cô."
Ngôn Tiêu nghĩ một lúc mới hiểu được câu nói "đội trưởng của cô" của anh là nhắm vào cô.
"Ồ, vậy hóa ra anh là..." Cô cố ý kéo dài giọng, híp mắt nhìn anh một cái, sau đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toa-thanh-bi-vui-lap/105335/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.