🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 53

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Lửa cháy hừng hực dấy lên!

Hà Quy và Ly Hoán hợp lực chống lại giao nhân áo đỏ, Mặc Trì thì kéo Thiên Vô Tế lên, rời khỏi bãi biển đang không ngừng sụp đổ.

Sau khi màn trời bỗng có một vết nứt, rốt cuộc tầng thế giới cuối cùng này cũng sẽ tan biến, sóng cuồn cuộn cuốn cát trắng và đá ngầm lên, lại cũng như đang cuốn mọi thứ vào một cõi hư vô, xoáy nước to lớn cứ như muốn cuốn trôi mọi thứ, Ly Hoán nói với Mặc Trì: “Ngươi bảo vệ Thiên đạo trưởng cho tốt, ta và Hà tông chủ đi giúp A Nhận!”

Mặc Trì gật đầu, đưa mắt nhìn qua đó, linh hoả đang không ngừng tràn lan trên bầu trời đêm, khắc hoạ lên cho vết nứt kia một chiếc viền vàng, trông như ánh mặt trời chói chang sắp xé tan màn đêm hỗn độn này.

Yêu thú bị lửa sen đỏ đốt bị thương đã quay về trên thân kiếm, mà những vết nứt kia cũng bắt đầu lộ ra đường viền kim loại ở trong, chuôi kiếm đã bị nung nóng thành màu đỏ sậm, lúc này thì Cửu Anh không thể không buông tay ra, nó nhìn xuyên qua hai mắt của nữ tử giao nhân, ánh mắt nó tràn ngập thù hận nhìn đối thủ cũ từ ngàn năm trước, lại nhìn thanh kiếm dài trong tay hắn, tuy đã thay đổi hình dáng nhưng vẫn đang phừng lên ánh lửa quá đỗi quen thuộc: “Chúc Chiếu.”

“Ngươi nói thế thì cho là thế đi.” Tạ Nhận lười tốn nước miếng với nó, “Thức thời thì tự mình chui ra đây.”

Lửa đỏ trong tay hắn không ngừng đốt, đương nhiên là lửa trên thân kiếm Diệt Thế cũng sẽ không biến mất, yêu thú cuộn mình lại, không ngừng phát ra từng tiếng rên gào đau đớn, cuối cùng nó chịu không nổi cái thiêu đốt bỏng người này nữa nên đã chủ động rời khỏi thân kiếm. Tạ Nhận tính xử lý sạch sẽ nó luôn, đột nhiên một con rắn lớn màu đỏ bỗng nhảy tới từ sau đầu hắn, há hàm răng độc nuốt chửng yêu thú vào bụng, lại thêm một cái chớp mắt nữa, nó đã nhanh chóng quay về trên thân kiếm —— Là thanh kiếm Hồng Mãng của Hà Quy.

Tạ Nhận nhíu mày.

Ly Hoán c*̃ng giật mình: “Hà tông chủ, sao ngươi cũng… nuôi yêu thú trên kiếm?”

“Nuôi cũng được vài chục năm rồi, nhà ta vẫn luôn đi theo con đường không chính tông, đây cũng không phải ngày đầu tiên mấy người biết chuyện này.” Hà Quy đuối lý, chỉ có thể siết chặt kiếm làm như không có gì, “Dạo này nó đói thảm quá, nên mới cảm ứng được có sát khí rời khỏi hồn phách, ta có muốn kéo nó lại cũng kéo không được. Xin chư vị thương xót, cứ xem như không thấy gì đi, bằng không nếu tin này mà truyền ra thì đám lão già râu bạc kia lại sẽ tới Huyết Thứu Nhai quậy nữa.”

Ly Hoán thầm lắc đầu, chẳng qua đây không phải là lúc nói lý lẽ chuyện này, mắt thấy Tạ Nhận đã đuổi kịp Cửu Anh, bèn kéo Hà Quy chạy tới giúp.

Tuy Cửu Anh đã mất đi yêu thú trên Diệt Thế, nhưng thân kiếm vẫn có thể cản được vài chiêu cho nó, mà lúc này giao nhân áo đỏ cũng đã đuổi đến, một mình hắn làm ra bức tranh giao tiêu này, cho nên hắn hiểu rất rõ những cơ quan trong đây, tay áo đỏ vung lên, lại có thêm một cánh cửa ngầm khác mở ra, sau đó bỗng có mấy trăm con rối Diệu Tước Đế Quân xông ra!

Trên bầu trời đã là một mớ hỗn loạn, giao nhân áo đỏ thừa kẽ hở này mà nhanh chóng ôm lấy “thê tử” của mình trốn vào trong cánh cửa ngầm. Đương nhiên Tạ Nhận sẽ không buông tha cho bọn họ, hắn dùng một chiếc roi lửa đánh nát cánh cửa ngầm đó! Mà bây giờ, rốt cuộc mảnh trời này cũng bị lửa đỏ thiêu rụi, tầng thế giới cuối cùng đổ sụp vang lên từng tiếng “ầm ầm”, tiếng gào thét chói tai lại vang lên lần nữa, đầu tiên là cơ thể của mọi người rơi nhanh xuống, sau đó thì rơi hết vào trong nước, ba chiếc thuyền lớn quen thuộc bỗng xuất hiện trước mặt, tuy vốn chẳng phải chỗ tốt lành gì, nhưng ít nhất cũng thoát khỏi bức tranh giao tiêu kia rồi.

Mặc Trì mang theo Thiên Vô Tế đang bị thương lên bờ trước, lại thử đẩy cửa đá ở lối vào lần nữa, nhưng nó vẫn chẳng động đậy gì như cũ, bèn nói: “Chẳng lẽ Cửu Anh còn có đồng bọn ở ngoài đây?”

Thiên Vô Tế lắc đầu: “Ta vẫn luôn bị nó giam giữ ở trong bức tranh giao tiêu, cũng không biết rõ lắm. Mặc công tử không cần để ý đến ta đâu, cứ đi giúp đỡ trước đi.”

Mặc Trì tạo một kết giới hộ th*n d*** lớp vải trên người ông, mình thì nín thở lặn xuống nước, nếu không thể đánh nhanh thắng gọn thì có thể sẽ kéo lũ quái ngư Bát Hà La kia tới đây, hắn vừa nghĩ đến đây thì trước mặt đã xuất hiện một cái xúc tu xấu xí.

“…”

Trong đại dương mênh mông tối om như mực, có thuyền lớn không ngừng sụp đổ, còn thêm một đàn Bát Hà La kết bè kết đội, bảo là cảnh tượng tận thế thì vẫn còn nhẹ quá. Phong Khiển Tuyết biến ra một chiếc roi tuyết trong tay, vẫn luôn để ý đến những người còn lại, nhất là phía Tạ Nhận. Y không muốn ra tay sớm, tính nếu đến lúc không còn đường lui nào nữa thì sẽ đóng băng cả vùng biển để giải quyết bầy cá.

Tộc giao nhân có ưu thế khi ở trong nước, nhưng ưu thế có mạnh hơn đi nữa thì cũng không địch lại được ngọn lửa hừng hực —— lửa sen đỏ và lửa tình, cho nên bây giờ đang ở trong biển lạnh băng, nhưng lửa rực đỏ bên trong lồng ngực của thiếu niên vẫn luôn không tắt, xách đầu của yêu tà mang về dễ dàng hơn nhiều so với việc áp cao mực nước sông Vị Hà, thế là đám Bát Hà La vây quanh gần Cửu Anh vẫn còn chưa kịp hiểu được đang có chuyện gì xảy ra thì đã bị chém thành hai mẩu!

Nữ tử giao nhân cúi đầu xuống, kinh ngạc nhìn lửa sen đỏ xuyên qua trước ngực mình, nàng thầm kêu đau dưới nước, Tạ Nhận nghiến răng giơ tay chộp một cái, kéo cái đầu của Cửu Anh trong cơ thể nàng ra ngoài.

Giao nhân áo đỏ quá sợ hãi, giơ hai tay ra đỡ được thê tử của mình đang rơi xuống.

Lửa sen đỏ hừng hực cháy lên dưới nước, cuối cùng cái đầu xấu xí bẩn thỉu kia của Cửu Anh cũng đã bị đốt sạch hết sát khí, giờ đây đã biến thành một cái xác cháy đen. Mà bầy Bát Hà La cũng bị ánh lửa làm hoảng sợ, cùng nhau bơi về phía khác.

Phong Khiển Tuyết nhẹ nhàng thở ra, ung dung thản nhiên thu lại đốm sáng tuyết vẫn luôn nắm chắc trong tay mình, kéo Ly Hoán sớm đã sức cùng lực kiệt lên bờ. Tạ Nhận nhét cái đầu xương khô của Cửu Anh vào trong túi thu sát, mắt thấy Phong Khiển Tuyết đang băng bó vết thương cho Ly Hoán, cảm thấy đây không phải là một nơi tốt để nói chuyện yêu đương, huống hồ vẫn còn có vấn đề làm sao để ra ngoài, bèn xoay người đi xem tình trạng của Hà Quy và Mặc Trì.

Một lát sau, thủy yêu c*̃ng ướt sũng leo lên tới, đi theo sau còn có đàn giao nhân, và lại còn có giao nhân áo đỏ và thê tử của hắn.

“Ta nói ngươi ấy.” Tạ Nhận ngồi cạnh bờ, “Muốn tính sổ cũng là bên phía ta tính sổ chứ, sao ngươi còn vác cái mặt đầy hận thù được hay vậy.”

Hắn nhìn nữ tử giao nhân, lại lấy một bình thuốc từ trong tay áo ra ném qua đó: “Tay của nàng bị phỏng rồi, ngươi tự mình làm đi, đúng rồi, ngươi coi như cũng đã trở thành tâm phúc của Cửu Anh, có biết phải ra khỏi chỗ này làm sao không?”

Giọng nói của giao nhân áo đỏ cứng ngắc: “Không biết.”

“Không biết à, vậy chúng ta phải chết đói trong đây thôi.” Tạ Nhận nói, “Tuỳ đi.”

Giao nhân áo đỏ lạnh lùng hừ một tiếng, không để ý đến hắn nữa.

Thủy yêu xung phong nhận việc: “Dưới nước hẳn có đường ra, không bằng chúng ta đi xuống tìm thử xem.”

Giao nhân áo đỏ quay đầu nhìn nó: “Các ngươi?”

“Đúng thế, chúng ta đó.” Thủy yêu trôi nổi đằng trước các giao nhân, đúng là có vài phần phong thái ra lệnh của Hải Vương, “Sao, ngươi muốn tìm đường chết nhưng không cho chúng ta đi tìm đường sống à?”

Nhóm giao nhân đã rơi xuống từ tầng này cho đến tầng khác trong bức tranh giao tiêu, đến hiện giờ có thể không thiếu một ai âu cũng là nhờ vào thuỷ yêu có sức rất lớn này kéo cả một đường, lại cộng thêm việc không thể nào ở lại được trong hang đá này, đi ra ngoài trước mới có thể tìm được đường sống, thế là ai cũng đi tới khuyên bảo giao nhân áo đỏ. Giao nhân áo đỏ lại chẳng chịu nghe, đúng như Tạ Nhận nói, y chang như uống lộn thuốc vậy.

Thủy yêu lớn tiếng: “Mấy người đi qua phía Bắc, mấy người thì đi qua phía Nam, ngươi ngươi ngươi ngươi, bốn người các ngươi ấy thì đi theo ta, mọi người phải quay về mỗi một canh giờ, có nhớ kỹ chưa?”

Nhóm giao nhân cùng trả lời: “Nhớ kỹ rồi.” Giọng của mấy bé giao nhân lại càng vang dội hơn.

Giao nhân áo đỏ trơ mắt nhìn tộc đàn của mình tính chạy theo thuỷ yêu, cuối cùng nói một câu: “Lại đây.”

Khóe miệng Tạ Nhận nhướng lên: “Ở đâu?”

Cũng không biết giao nhân áo đỏ nhấn vào cơ quan nào ở dưới nước.

Một tiếng nặng nề trầm đục vang lên, sau đó cửa ở hang đá được mở ra, ánh nắng chói chang bỗng rọi xuống. Nhóm giao nhân cùng reo hò, Tạ Nhận thu kiếm vào vỏ, đi đến chỗ Hà Quy, cùng nhau đưa giao nhân ra khỏi hang động, sau đó cũng cõng Thiên Vô Tế ra ngoài.

Ánh sáng bên ngoài sáng choang, ánh nắng xuyên qua làn da, nhưng không phải là “nắng ấm” âm u trong bức tranh giao tiêu, không khí cũng cực kỳ trong lành. Tạ Nhận thả bé giao nhân tròn quay mũm mĩm vào lại trong biển, nói: “Nếu tương lai có dịp gặp lại, nhớ phải tới xin ca ca kẹo đấy.”

Giao nhân áo đỏ đột nhiên nói: “Ngươi tới đây.”

Tạ Nhận ngẩng đầu: “Ta?”

Phong Khiển Tuyết đỡ Thiên Vô Tế ngồi xuống, quay lại đi tìm Tạ Nhận, thấy hình như hắn đang nói gì đó với nhóm giao nhân.

Giọng của giao nhân áo đỏ rất nhỏ.

Tạ Nhận khó hiểu cúi người xuống: “Gì mà sống không chết? Lặp lại lần nữa coi, ta nghe không rõ.”

Giao nhân áo đỏ lại xích lại gần hắn hơn, môi kề sát vào tai, như là muốn lặp lại, nhưng trong miệng lại không phát ra chút âm thanh, trái lại còn dùng sức níu cổ áo hắn lại, kéo người tới trước mặt mình! Dường như cũng cùng một lúc đó, một cái đầu dính đầy oán khí bỗng trồi ra từ trước ngực giao nhân áo đỏ, ráng chui vào cơ thể của người đối diện.

“Cẩn thận!”

Một chiếc tường băng giáng xuống từ trên trời, cắm sâu vào trong bãi cát! Theo sát phía sau chính là một thanh kiếm ngọc bọc trong ánh sáng lạnh! Phong Khiển Tuyết bay người vọt đến, vạt áo trắng như tuyết bị gió thổi bay lên, những người còn lại nghe thấy tiếng động cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng cũng chỉ kịp nhìn thấy một tia sáng màu trắng xuất hiện, sau đó những mảnh băng vụn trong cơn gió tuyết điên cuồng bắt đầu sượt qua gò má kéo đến một cơn đau nhức!

Cửu Anh bị tường băng ngăn lại, trơ mắt nhìn Tạ Nhận bị kéo đi, mà băng tuyết sắc bén đã kéo đến trước mặt, nó chỉ có thể từ bỏ kế hoạch chiếm cơ thể lúc đầu, cuốn kiếm Diệt Thế bị nát gần hết lên, xoay người trốn tới đằng xa, trong giây lát đã biến mất không còn tăm tích.

Tạ Nhận ngồi trên bờ cát, vẫn còn chưa tỉnh hồn, sắc mặt cũng hơi trắng, theo bản năng chạm vào túi thu sát bên hông.

“Không cần tìm, cái đầu ngươi chém xuống kia vẫn còn ở trong đó.” Phong Khiển Tuyết đè vai của hắn lại, “Hẳn là có tới hai cái đầu của Cửu Anh ở trong biển Bạch Sa này.”

Tạ Nhận: “…”

Mặc Trì giật mình: “Trách không được sau khi chúng ta bước vào hang đá thì bỗng có ai đóng cửa lại, thì ra thứ này có tận hai cái, nhưng tại sao nó lại muốn đưa chúng ta ra ngoài?”

“Tám phần là vì cũng có thể tìm được đường ra ở dưới đáy hang động, mắt thấy đàn giao nhân cũng không chịu nghe nó, trái lại còn vui lòng đi theo thuỷ yêu, thế thì chẳng bằng nó tự thú nhận, ít nhất còn có thể lừa cho A Nhận tin nó.” Ly Hoán nói, “May là lúc nãy Phong huynh phản ứng nhanh, nếu không thì nó đã thành công mất rồi.

Hà Quy nhìn về phía Phong Khiển Tuyết: “Linh lực của bức tường băng lúc nãy không hề thấp, lúc trước vẫn luôn không nhận thấy thì ra tu vi của Phong huynh rất cao.”

Phong Khiển Tuyết cúi đầu, thờ ơ “Ừ” một tiếng.

Hà Quy tiếp tục hỏi: “Nhưng theo ta được biết, Phong thị ——”

“Phong thị gì mà Phong thị, suýt nữa ta bị thứ quỷ kia chui vào bụng rồi mà sao các ngươi chẳng có lấy một ai an ủi ta thế?” Tạ Nhận ngắt ngang câu chuyện, “Còn nữa, cái đầu mới chạy kia của Cửu Anh hành động nhanh nhẹn lắm, hình như bản lĩnh của nó mạnh hơn cái đầu ta đang giữ nhiều, có thể nào đó mới là cái đầu đã tỉnh hơn trăm năm hay không?”

“Kệ nó đi, dù sao cũng là đầu của Cửu Anh.” Ly Hoán nói, “Trong hơn trăm năm này, nó sửa kiếm Diệt Thế, lại tìm được một cái đầu khác, luyện ra được một đống con rối, có vẻ như nó đã làm không ít việc, nhưng mà giờ ta đã đốt rụi nó rồi, tính ra cũng chỉ uổng công một trận thôi.”

“Chưa hẳn đâu, ai mà biết được nó còn mang cái gì theo.” Tạ Nhận đứng dậy, “Viết thư gửi về Học phủ Trường Sách trước đã, kể lại những chuyện đã xảy ra ở đây cho sư phụ. Về phần đôi phu phụ bị chiếm cơ thể này, thấy không bị thương nặng mấy, cứ ngâm trong nước một hồi rồi sẽ tự tỉnh thôi, không bằng… Ngươi phụ trách tìm nhà cho bọn họ đi, còn nữa, từ đây về sau cũng hãy bảo vệ đàn giao nhân này luôn.”

Thủy yêu được lựa chọn: “Ta?”

“Đúng, ngươi đó.” Tạ Nhận lấy túi tiền từ trong ngực ra, Phong Khiển Tuyết lại giành trước mà ném cho nó một túi châu báu, căn dặn: “Tìm một chỗ an ổn dễ chịu một chút.”

Hai tay của thuỷ yêu chụp được, nhìn đàn giao nhân cực kỳ tin tưởng mình đang vây quanh, dường như không hề có chút dị nghị gì với chuyện được sắp xếp thế này, trong lòng bỗng chẳng hiểu sao mà dâng lên một loại cảm giác lưng cõng sứ mệnh, mặt cũng nghiêm túc hẳn lên mà nói: “Được, chắc chắn ta sẽ tìm một nơi tốt cho bọn họ.”

Phong Khiển Tuyết gật đầu: “Phiền ngươi rồi.”

Thuỷ yêu mang theo đàn giao nhân cùng bơi về phía biển cả rợp trong ánh nắng, nhanh chóng biến mất ở một nơi xa.

/Hết chương 53/

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.