CHƯƠNG 82 Chuyển ngữ: Cực Phẩm Bên này thì Ly Hoán và Mặc Trì đang lo lắng cho huynh đệ cây khế của mình ở trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, còn bên kia thì bản thân huynh đệ cây khế nọ vẫn ụp mền lên người, vô tư không chút gánh nặng. Đầu giường thì treo “ái tử” đã chuyển qua màu vàng từ màu xanh lá, hai cái râu dài bị gió thổi đến độ lắc qua lắc lại, bay khe khẽ đâm vào trên mặt phụ thân ruột thịt, lập tức khiến cho đầu tim cũng ngưa ngứa theo. Tạ Nhận mở mắt trong ánh nắng lùa vào, còn chưa kịp gặm nhấm dư vị của nụ hôn thoáng qua trong mơ, thì đã chạm mắt với đôi môi đỏ chót của nhi tử. Quên đi, chó không chê… Không phải, cha không chê nhi tử xấu. Hắn nhét Tạ Đại Thắng vào trong ngực, định đi đến đỉnh núi ở phía Tây từ sớm, kể lại chuyện mình nghe thấy tiếng gầm gừ lại cho Đế Quân. Thành Phá Quân cũng vậy, Hàn Sơn cũng vậy, nơi nào cũng ngập tràn linh khí, theo lý mà nói thì không nên có yêu tà gì chứ nhỉ. Hắn nghĩ trong lòng như thế, vội vàng rửa mặt thật nhanh, sau đó thì ngự kiếm bay tới đỉnh núi. Diệu Tước Đế Quân đến sớm hơn một chút, hai tay chắp sau lưng, yên lặng nhìn thành Phá Quân. Trong thành có khói bếp lượn lờ và tiếng người náo nhiệt, dường như ông rất hưởng thụ bầu không khí tĩnh mịch nhàn nhã này, nét mặt cũng hiếm thấy mà thả lỏng hơn một chút. Tạ Nhận đáp xuống sau lưng ông, hắn lại không cùng nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toa-thanh-trong-may-ngu-tieu-lan-san/2852615/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.