“Ca, có phải tứ đệ đã xảy ra chuyện gì không?… Có phải hắn bị thương ở đâu, mới không theo quân đội về kinh?”
Đối mặt với câu hỏi thấp thỏm của đệ đệ, Mộ Dung Tĩnh không biết nên đáp lại thế nào. Hắn thở dài, quay mặt đi.
“Hắn đã về rồi.”
Thấy Mộ Dung Tĩnh không nói được lời nào, Hình Phi đành giải thích thay hắn, chỉ lên cái bình trên bàn. “Bất quá chỉ là dùng một loại phương thức khác.”
Ánh mắt của Mộ Dung Trí nhìn theo hướng chỉ của Hình Phi. Kì thực cái bình nhỏ kia y cũng đã thấy, chỉ là không thể tin, hay nói đúng hơn, có lẽ là không muốn tin vào suy đoán của mình.
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?!”
Hình Phi không đáp lại, dường như nghĩ đã không cần phải giải thích thêm nữa. Mộ Dung Trí không thấy hồi đáp, liền nhìn về phía Mộ Dung Tĩnh.
“Ca…”
Thấy đệ đệ ngày thường lạnh lùng nghiêm nghị, giờ lại lo lắng không yên, Mộ Dung Tĩnh không khỏi thở dài.
“Sống chết có số. Tứ đệ có thể hi sinh trên sa trường, cũng là vinh quang của đệ ấy.”
Mắt Mộ Dung Trí nhất thời hoa lên, một tia mong muốn còn sót lại cũng bị lời nói của Mộ Dung Tĩnh đánh thất linh bát lạc. Trái tim đột nhiên rơi xuống thật nhanh, khiến cả người y như hư thoát.
Mộ Dung Trí bước tới trước bàn, đem tiểu đàn ôm vào lòng. Cảm giác băng lãnh trên bình khiến tâm y dường như cũng lạnh lẽo dần.
A Viễn làm sao có thể ở nơi lạnh lẽo thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toa-tinh/419077/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.