Tuân Tử Hoài cười khổ, trong lòng chua sót không gì sánh được.
Hắn đã sớm biết, tâm của bệ hạ đóng quá chặt, cơ hồ là không thể mở ra được.
” Bệ hạ, sợ là không thể.
Động tâm, là không có cách nào đổi.
“
Thiên Nhạn nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Tuân Tử Hoài, thấy đôi mắt hắn đỏ lên, vậy mà loáng thoáng có chút nước mắt, đưa cho hắn một tấm khăn lụa: ” Làm khó ngươi rồi.
“
” Thật sự thích một người sẽ khó qua như vậy sao? ” Thiên Nhạn nhìn đôi mắt đỏ bừng của Tuân Tử Hoài: ” Tử Hoài, ngươi muốn khóc.
“
” Bệ hạ không phải cũng từng thích một người sao? ” Tuân Tử Hoài không có chất vấn, vì sao Thiên Nhạn lại không mở cửa trái tim với hắn, hắn không nỡ.
” Ta nói không, ngươi tin sao? “
Tuân Tử Hoài: ” Ngươi nói ta đều tin.
“
” Xem ra là không tin.
” Thiên Nhạn đứng lên: ” Tử Hoài, không phải ngươi biết xem mệnh sao? Nếu như ngươi có thể xem, liền biết rõ lời ta nói chính là sự thật.
“
” Nếu như thích thì cứ thích a, nhưng ta không hiểu cái gì gọi là thích, hơn phân nửa là không đáp lại ngươi được.
“
” Ta tới đây một chút, cũng bất quá chỉ ở một chút, rồi sẽ đi.
“
Tuân Tử Hoài dùng sức nắm chặt khăn lụa Thiên Nhạn cho hắn, cất vào túi áo ngay trước mặt nàng: ” Chỉ cần bệ hạ không đuổi ta đi, không giao ta cho người khác, ta không cần đáp lại, có thể ở bên cạnh ngươi là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toan-bo-vi-dien-quy-cau-nhan-vat-phan-dien-nu-chinh-lam-nguoi/609771/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.