Quý Hủ đẩy cửa đi ra ngoài, thả ra một mặt tường toàn bộ phong bế, một hình chữ nhật xuất hiện, đem trạm xăng dầu hoàn toàn phong bế bên trong, không chỉ là mặt đất mà ngay cả lòng đất cũng bị phong tỏa.
Cho dù đám người Phạm Bảo trở về cũng đừng mong lấy được thêm chút xăng dầu nào.
Tần Nghiễn An đứng bên cạnh xe nhìn hắn.
Quý Hủ xoay người tiếp xúc ánh mắt sâu thẳm của nam nhân.
Quý Hủ:
- ?
Tần Nghiễn An:
- Còn có chỗ nào bị gia cố qua? Không bằng cùng nhau phong tỏa.
Quý Hủ nguyên bản thầm nghĩ lấy xăng dầu, nhưng hành vi của Phạm Bảo nhắc tỉnh hắn, toàn bộ trạm xăng dầu Thanh Giang thị không có khả năng hoàn toàn lấy hết.
Thùng xăng của hắn có hạn, không chứa được nhiều xăng dầu như vậy, mặc kệ trạm xăng dầu như vậy sẽ có người dùng đủ loại thủ đoạn đem xăng dầu lãng phí.
Không có xăng, xe mua được đều phế đi.
Đám người Phạm Bảo biết xăng dầu còn có thể dùng, rời khỏi nơi này cũng sẽ mò tìm qua nơi khác.
Quý Hủ:
- Quả thật nên phong tỏa.
Nếu không thể toàn bộ mang đi, cũng chỉ có thể phong tỏa lại.
Trong tay Mạnh Trọng có xe được gia cố qua, có xe liền cần xăng, trạm xăng này Quý Hủ sẽ không động, đợi khi tìm được Mạnh Trọng lại đem trạm xăng cùng siêu thị tiện lợi trả lại cho hắn, trước khi tìm được người chỉ có thể phong tỏa.
Hai người lại đi tìm trạm xăng dầu.
Hai người gia cố không được vài chỗ thì trời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toan-cau-xam-nhap/582341/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.