Mặc kệ bọn họ muốn đi Thanh Giang thị hay là đi đâu, lối đi này nhất định phải xây, nếu không hai bên phân cách, người phía đông còn có chỗ về, người phía tây tận lực chờ đợi cứu viện lại nên làm thế nào?
Quý Hủ sẽ không quên mình khổ sở chờ đợi ba năm cứu viện ở kiếp trước, theo từng ngày trôi qua, ban đầu đầy cõi lòng hi vọng, dần dần biến thành không xác định, bắt đầu hoài nghi bọn họ có phải bị bỏ quên, do đó ngày càng thất vọng, cho tới cuối cùng biến thành tuyệt vọng.
Hắn thể hội qua quá trình kia, hắn không thể cứu trợ toàn bộ người sống sót, nhưng đại thành có thể, bọn họ có được nội tình cùng lực lượng, hoàn toàn không phải một thủ lĩnh tiểu căn cứ như hắn có thể so sánh, hắn nguyện ý trong quá trình cứu trợ ra một phần lực.
Trước khi lên xe hai người mặc quần áo phòng hộ đặc chế của đại thành, khoác lên từ đầu tới chân, bị huyết sắc thiêu thân cắn vài ngụm cũng không có vấn đề lớn, nếu bị vây quanh cắn xé dù là xe thiết giáp cũng không đề kháng được, càng đừng nghĩ tới quần áo phòng hộ.
Quý Hủ nhắc nhở Chung Vị Tông đừng hạ cửa sổ, chỉ cần trong xe đủ phong bế huyết sắc thiêu thân không làm gì được bọn họ.
Xe tải xuất phát, nhẹ nhàng chạy nhanh vào quầng sáng màu đỏ, người đứng bên ngoài đều khẩn trương nhìn chằm chằm xe tải.
Con đường vẫn thật sạch sẽ, nhân lúc huyết sắc thiêu thân còn chưa dùng da người lao ra đón
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toan-cau-xam-nhap/619610/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.