Tần Nghiễn An lo lắng một mình Quý Hủ tiếp cận Tịnh Hoa, nếu như bị hắc vụ cuốn lấy ngay cả cơ hội sử dụng năng lực hồi tưởng cũng không có, quá mạo hiểm.
Nếu Tịnh Hoa có thể bị mang rời khỏi Thanh Giang thị, nhất định có thể niêm phong, thị huyết nhân còn phải nghĩ biện pháp, Quý Hủ hoàn toàn không cần nghĩ, năng lực dị hóa của hắn chính là không gian niêm phong tốt nhất.
Quý Hủ lấy cây dù trên lưng, hắc triều chỉ cắn nuốt mục tiêu có huyết nhục, nhìn xem tiểu hắc đoàn đánh lên cây cối xung quanh, trừ bỏ ăn mòn càng thêm nghiêm trọng cũng không có dấu vết cắn nuốt, cho nên cây dù cũng có chút tác dụng phòng hộ.
Không có thời gian do dự, nhất định phải tranh thủ trước khi hai người kia trở lại phải tốc chiến tốc thắng.
Quý Hủ buông ba lô, đem Trư Trư đặt vào túi ngủ, căn dặn Trư Trư trốn yên chỗ này, xem trọng thực vật trong ba lô, không được chạy loạn.
Quý Hủ cầm dù, một mình đi tới.
Tần Nghiễn An hiểu rõ tầm quan trọng của Tịnh Hoa, cho dù nguy hiểm cũng nhất định phải làm.
Tần Nghiễn An cởi bỏ áo choàng, ném lên ba lô, Trư Trư bị áo choàng bao phủ, bốn phương tám hướng đều là mùi vị đáng sợ khiến cho nó biến thành pho tượng, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Thiếu niên nhặt một nhánh cây đứng bên cạnh bụi hoa nhẹ nhàng gảy cành khô, chế tạo tiếng vang mỏng manh, muốn biết đóa hoa màu đen kia có phản ứng gì với thanh âm hay không.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toan-cau-xam-nhap/619697/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.