......
Ở phía ngoài, Mục Bạch, Mạc Phàm, Asha Corea, Eileen cùng đám người Tiểu Mei lắng, từng cái từng cái lỗ tai đều đột nhiên có một loại mật ong rót vào cảm giác.
Đại khái là bọn hắn quen biết Triệu Mãn Duyên lâu như vậy, chưa từng thấy hắn có biểu hiện xuất chúng thế này, phảng phất để cho người ta thấy một vị Triệu Phật Tổ đang dùng cái gọi là phật ngôn đến cảm hóa lòng người; mà cái kia chân chính nữ bồ tát lại không khác gì một vị tiểu ni cô tập sư đang cẩn thận lắng nghe, gật đầu tâm đắc, nhớ kĩ thuộc bài.
“Hắn là đang dạy nữ bồ tát cách tu tâm, cách hướng thiện Phật đạo...”, Mạc Phàm xoa xoa mũi, đổi lại chính mình ngồi đó nghe hắn giảng giáo, cũng thật con mẹ nó kém chút lấy bút ra ghi chép.
“Không nhìn ra, Triệu Mãn Duyên cái tên này có một ngày để người ta mở mang tâm nhãn đến vậy”, Mục Bạch đứng hình nửa ngày trời, rốt cuộc nói được một câu.
Nữ bồ tát Thu Cúc không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn chăm chú Triệu Mãn Duyên.
“Ngươi không nói gì, tức là khai nhãn sao. Tốt, ta lưu ngươi số điện thoại, ngạch, suýt quên, các ngươi khả năng sẽ không biết cái gì là điện thoại di động. Vậy đi, chốc nữa ta đưa cho ngươi một cái địa chỉ, ngươi nếu đến Trung Quốc du lịch, trực tiếp tìm đến ta, ta không ngại chân chính thu nhận ngươi. Làm việc tốt liền làm cho đến cùng, ta rất thích bàn luận về duy tâm Phật pháp, có cơ hội, chúng ta hàn thuyên trên giường...không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toan-chuc-phap-su-di-ban/1537061/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.