. . . . . .
Tổ tiên người Maya giảng thuyết: “Đứng ở góc độ tương lai quan sát, chúng ta có thể đem thế giới trạng thái bây giờ coi như là lịch sử. Nếu như tồn tại như thế một cái sinh vật bất tử trường tồn với dòng thời gian, nó tại mỗi một thời khắc trôi qua, chức nghiệp là ghi chép, có thể đem quá khứ then chốt nhất sự kiện chép xuống tường tận mà nói, như vậy đối với chúng ta ở hiện tại nhìn lên tương lai ghi chép kia, tất cả đã trở thành lịch sử một dạng, tại chúng ta trước mắt tương lai tự nhiên là nhìn một cái không sót gì”.
Nghe đến có mấy phần đạo lý, kì thật không khác gì một cái triết giả thủ bút cho hậu nhân, để cho Mạc Phàm khuôn mặt đã sớm đầy ắp đắp lên vẻ ngưỡng mộ gật gù.
Ân, cũng không có cái gì ngoài ý muốn.
Không thể không công nhận, mấy lão nhân gia ngồi trên mâm thờ cúng cao nhất, hầu hết đều là hồ ly hóa người, toàn quỷ a! Loại chuyện ma quỷ gì cũng có thể làm tới!
Nhân loại pháp sư dù sao cũng không phải là bạch tinh linh, không có bạch tâm, không có huyết mạch bên trong thánh sứ, không thể nào thôi diễn cả một sự kiện dài dòng liền mạch như Tiểu Mei đã từng làm được. Thậm chí, tiểu Mei từng nói cho Mạc Phàm biết, loại năng lực của nàng cũng chỉ thức tỉnh khi nàng đột phá Đế Vương, trở thành bạch linh chi đế.
Tổ tiên người Maya bất quá là giống như Mạc Phàm dạng này, nhìn vào Thần Mộc Tỉnh, chỉ là thấy một chút thâm trắc hình ảnh liên quan đến ‘tương lai’ hoặc ‘quá khứ’ thần bí nào đó. Những hình ảnh này có độ chân thực rất cao, rất đặc sắc, sống động trôi nổi, giống như nhìn qua kính VR tối tân vậy, nhưng chúng nó lại rời rạc khác nhau, không khác gì những mảnh vỡ bừa bộn ở nhiều mốc thời gian khác nhau, phải để người khác bận tậm suy đoán, mà suy đoán kì thật cũng không nắm chắc mạch sự kiện bao nhiêu phần.
Thậm chí xui xẻo lại có thể như Mạc Phàm, năm lần bảy lượt đoán nhầm một cái hình ảnh bị cô đọng ở quá khứ. Mà lại, hình ảnh mệnh quỹ đều không phải của hắn, rõ ràng người chết chính là Chaos, nhưng bị Thần Mộc Tỉnh nhầm lẫn.
Này có thể coi như một hạng mục che lấp thiên cơ đi, Thần Mộc Tỉnh cao siêu cách mấy, cũng không có khả năng dự đoán được giữa đường Chaos làm những gì, luôn có những thiên cơ nằm ngoài pháp tắc quan trắc của nó, nó không biết được Mạc Phàm không phải là Chaos, nó chỉ có thể thôi diễn ở một góc độ quan trắc pháp tắc nào đó, phán đoán sai lệch đều có thể.
Cho nên người Maya tổ tiên thực sự rất đáng nể, bọn hắn càng chắc ăn hơn, đã sớm biết cách lợi dụng thôi diễn lên một cái sinh vật nào đó sẽ nắm rõ trong tay ‘tương lai’ cùng ‘quá khứ’, lại toàn diện viết xuống. Biến mọi hình ảnh cô đọng nhất đều thành những trang sách lịch sử không gì sánh được trăm phần trăm xảy ra.
Bất quá, tự nhiên đứng ngẫm, âm thầm tưởng tượng đến tên kia Minh Nhạn lại là cái gì mà Sử Thần Văn Hiến, nghĩ đi nghĩ lại liền có chút buồn cười.
Nhìn thấy Mạc Phàm tự nhiên ánh mắt hơi híp, miệng cười to ha ha thành tiếng.
Nhạn Nhạn a, cái gì Minh Giới chấp pháp giả, cái gì vô địch quân vương tồn tại, hóa ra là ngoài lạnh trong ấm, tâm hồn cao thượng, còn có hạng mục chức nghiệp giả rất trọng yếu này a!?
Bảo làm sao nó có khả năng phân tách chính mình thành vô số ưng điểu nho nhỏ khác nhau, tam đại Thiên Phụ hợp lực đều không thể đánh giết được nó, chỉ có thể đem bắt nhốt. Mà khi bắt nhốt, nó vẫn như cũ có thể phân mảnh thân thể thành nhiều nhân vật khác nhau để rải rác khắp nơi nhìn nhìn chép chép, hóa ra là Thượng Đế tạo vật ban cho đều là có ý đồ.
Mạc Phàm thậm chí hoài nghi, toàn bộ tu vi của Minh Nhạn, chín phần mười đều là tại chức nghiệp giả của nó được Thượng Đế ban thưởng, thật giống như một ít loài vật thiên sinh đặc thù khác nhau, mỗi loài có một hệ thống tu luyện, mỗi một sinh vật muốn đột phá cũng kì thực phụ thuộc cách thức rất khác nhau.
Đồ Đằng đột phá cần có tín ngưỡng đủ lớn, Bá Hạ, Hải Đông Thanh Thần, Đồ Đằng Huyền Xà tiến vào quân chủ cấp đều là nhờ tín ngưỡng, Viêm Cơ muốn đột phá thì cần hỏa chủng, lão lang muốn đột phá thì cần đập đi xây lại... Minh Nhạn khả năng chính là cần công đức tích lũy, đủ công trạng, thiên địa sẽ tích lũy cho nó có đến vận khí tốt, tìm được bảo vật kỳ trân dị bảo đột phá.
Chẳng hạn như cái kia Hỗn Độn Chiêm Tinh, Mạc Phàm bây giờ đã có chắc chắn suy đoán, Thần Nhãn này chính là Thượng Đế ban thưởng cho Minh Nhạn làm việc tốt, cấp cho nó một chút vận khí, mở đường ánh sáng dẫn lối để cái tên này đến thế giới ma pháp đoạt bảo. Miễn cho xui xẻo giữa đường chép sử gặp phải cường địch đánh úp chết không kịp chôn. Như thế lão thiên gia lại phải tuyển mộ chiêu sinh cái mới!!!
“Cũng chẳng trách lần trước nó tức giận với mình như thế, bởi vì chính mình dọa dẫm đâm vào bảo vật công đức của nó. Cho nên nó mới thù dai tìm tới mình, hoàn toàn là cá nhân tư thù, cũng không có cái gì vị diện muốn chiếm đoạt”. Mạc Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Có lẽ giết xong Mạc Phàm, Minh Nhạn sẽ về lại Minh Giới tiếp tục chấp bút sử gia thần văn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.