...............
Thật giống như hỏa tâm, độc huyết thể nội, cái này ám mạch cũng không phải là tự Mạc Phàm điều chỉnh.
Mạc Phàm thức tỉnh ám mạch là hoàn toàn bị động, cũng không có nghĩa là hắn có thể hướng tới ám ảnh tinh vũ để thôi diễn ma pháp.
Nói cách khác, mọi hành vi của hắn bây giờ, hết thảy đều tự nhiên xảy đến, ngoài phạm vi ký ức. Một mực để cho Mạc Phàm khiếp sợ không thôi.
“Cũng chạy liên tục mấy ngày rồi, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm”. Mạc Phàm quay trở lại đề nghị.
Đám người Ngô Hiền thấy Mạc Phàm lộ ra mấy phần nghiêm túc, dĩ nhiên chẳng ai dám già mồm, lập tức gật đầu, bắt đầu xuống yên để kiếm địa phương mát mẻ nghỉ chân.
Một lát sau, Mạc Phàm lại đi đến nói: “Ta đi tìm nước. Các ngươi dựng trại ở đây đi, đừng rời khỏi đây”.
“Chủ thượng, người cẩn thận một chút”. Nhàn Nhàn lễ phép đáp.
Mạc Phàm gật đầu.
Chung quanh biên cảnh Duy Vực toàn là hoang mạc cát đá mịt mù, không khí nóng rát vô cùng khó chịu. Nếu muốn tìm được nguồn nước ở nơi này đúng là cực kỳ khó khăn. Mạc Phàm cưỡi Tử Lộc phải chạy mấy giờ đồng hồ mới tìm thấy một ốc đảo nằm ở góc hoang mạc, sau đó vội vã mang nước trở về.
Khu vực này là vạn dặm chung quanh chỉ có duy nhất một trạm tá túc, cũng không có người ở, có thể nói, toàn bộ biên cảnh dã ngoại chỉ có nhóm ba người và một đầu bắt mắt Tuần Lộc di chuyển mà thôi.
Mặt trời chiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toan-chuc-phap-su-di-ban/1537947/chuong-1118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.