Sáng hôm sau, Vân Nhàn được Vân Thiên kéo ra từ ổ chăn, vừa ngáp dài vừa thay quần áo, lại mơ mơ màng màng ngồi ăn sáng.
Vân Thần bĩu môi: “Mẹ, không được vừa ăn vừa ngáp!”
Vân Nhàn mắt nhắm mắt mở gật gật đầu.
Vân Thiên ăn thì vẫn tiếp tục ăn. Tiết mục này hầu như mỗi sáng sớm đều biểu diễn nên bé đã quá quen rồi.
Con người mỗi ngày đều có một khoảng thời gian khác thường, có thể trong lúc đó bạn rất chi là bạo lực, ngơ ngác hay nhiệt tình,... Còn với Vân Nhàn chính là 10 phút 'hồ đồ' mỗi khi thức dậy, dường như vào lúc này não bộ của cô còn đang trong giai đoạn khởi động, vì thế nếu ai đó dịu dàng nói gì có lẽ cô sẽ không từ chối, ngoan ngoãn y như một con mèo nhỏ.
Do đó mà trước khi về thành phố K, ông cụ đã dặn cặp song sinh nhớ trông chừng Vân Nhàn cẩn thận kẻo cô tự bán mình hồi nào không hay, khiến Vân Nhàn chỉ biết nhìn trời.
Non nửa bữa sáng, Vân Nhàn hình như đã tỉnh táo hẳn, hỏi các bé: “Hai con chuẩn bị cho buổi học chưa?”
“Chuẩn bị gì ạ?” Vân Thiên đáp.
“Ừm...”Vân Nhàn nghĩ nghĩ, cô đang nhớ lại năm đó cô đi học thế nào.
Vân Thần cắt ngang dòng suy tưởng của Vân Nhàn: “Dì Phong đã giúp bọn con chuẩn bị vài thứ rồi ạ.” Vừa nói vừa nhìn hai balo loại nhỏ để gần đó.
Vân Nhàn gật gù, thầm nhủ - Thủy Thiên Phong quả nhiên vẫn chu đáo a!
Vân Thiên cùng Vân Thần nhìn biểu tình của Vân Nhàn, đồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toan-gia-hac-dao-cha-ho-ly-me-phuc-hac-song-sinh-bao-bao/2396960/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.