Mọi người nghe vậy đều sững sờ.
Tuy không hiểu tại sao cô bé lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng người đàn ông vẫn mỉm cười đáp: “Có chứ, con gái chú Kỷ đã tốt nghiệp đại học và đi làm rồi.”
Dì Ngụy tưởng rằng Thẩm Ngôn hỏi vậy chỉ là để quan tâm đến việc chú Kỷ từng có hôn nhân trước, đang định nói cô không để tâm mấy chuyện đó, nào ngờ giây tiếp theo, Thẩm Ngôn bật cười lạnh:
“Ồ, vậy à? Vậy mà ông vẫn trơ mặt dùng ánh mắt dê xồm nhìn mấy cô gái còn nhỏ hơn con gái mình à? Không thấy ghê tởm sao?”
Ánh mắt Thẩm Ưu lập tức sáng lên:
【Chị giỏi quá! Nói hộ hết nỗi lòng em luôn rồi đó!】
Sắc mặt mẹ Thẩm cũng trầm xuống, không ngờ con gái lại phản cảm với ông ta đến vậy là vì chuyện này.
Bà mãi lo nghĩ chuyện của bạn thân và con gái cô ấy, nên không để ý đến ánh mắt của người đàn ông.
Có lẽ không ngờ Thẩm Ngôn lại vạch trần thẳng như vậy, sắc mặt ông ta biến đổi, theo phản xạ nhìn sang Dì Ngụy bên cạnh, lại đúng lúc chạm phải ánh mắt dò xét của cô.
Ông ta lập tức biện hộ:
“Chà, cháu nói gì vậy? Nhạy cảm quá rồi đó! Chú chỉ nhìn bình thường thôi, sao lại gọi là dê xồm được chứ? Nói vớ vẩn! Cháu xem, làm dì Ngụy cháu mất vui rồi đấy.”
Dừng một chút, ông ta còn vỗ vai Dì Ngụy, nói:
“Oánh Oánh, em hiểu rõ con người anh mà, sẽ không vì vài câu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/2779123/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.