Ánh mặt trời xua tan hắc ám, khiến Monolith, những tấm bia thâm thúy hơn hắc ám, đứng lặng ở từng phương hướng, vây quanh khu vực Tokyo, bộc lộ dưới ánh mặt trời.
Hôm nay, những tấm bia hình chữ nhật cao 1618m, rộng 1000m vẫn như những cột điện thông thiên triệt địa, cách nhau một khoảng cách nhất định, đứng vững trong tầm mắt của mọi người.
Hình ảnh này, là phong cảnh tồn tại trong tự nhiên, rõ ràng mang theo cảm giác không khỏe, chẳng biết vì sao lại khiến người cảm thấy kính sợ.
Nhưng, đó cũng là đương nhiên.
Dù sao, chỉ có khu vực ở giữa Monolith, mới là thiên đường cuối cùng của loài người trên thế giới này.
Mà đường ranh giới do Monolith phân chia loài người và Gastrea, trong nháy mắt, đã tồn tại mười năm rồi.
Bởi vì chiến tranh, những khu vực hoàn hảo của Tokyo đều được hợp lại, hơn nữa chia thành bốn mươi ba khu vực.
Bắt đầu từ khu vực 1 ở trung tâm Tokyo, càng tiếp cận đường ranh giới do Monolith tạo thành, dãy số khu vực lại càng lớn, thẳng đến khu 43 mới thôi. Bên ngoài là lĩnh vực không tra xét mà Gastrea sinh hoạt.
Mà ngoại vi của bốn mươi ba khu vực này, tức là những địa phương khá gần Monolith, thậm chí giáp với đường ranh giới, là phế đô mà mọi người không nguyện ý ở.
Chúng, gọi chung là khu ngoại vi.
Ở nơi này, hơi thở con người đã lưa thưa đến trình độ đáng sợ.
Hơn nữa, lúc nào cũng có thể thấy những đồ vật kỳ lạ.
Ví dụ, những dấu chân của quái thú to lớn.
Ví dụ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toan-phuong-vi-huyen-tuong/1913245/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.