Tư Ngữ thật sự oan uổng.
Nàng vô cùng sợ lạnh, nhưng cũng không phải loại người tùy tiện. Nhớ rõ có một lần ôm người khác ngủ, là vào lúc nàng còn rất nhỏ, mùa đông trong nhà không có máy sưởi, nàng cùng bà nội dựa sát vào nhau sưởi ấm cho nhau. Sau đó trưởng thành, cũng từng ngủ chung giường với bạn cùng phòng và bạn bè, nhưng nàng chưa từng ôm ai.
Nói đến cùng vẫn là bởi vì không có cảm giác an toàn, chỉ có ở trước mặt người thân với mình nhất, nàng mới có thể bày ra mặt yếu ớt của mình.
Tư Ngữ cũng không rõ ràng lắm mình chui vào trong ngực Lục Tịch kiểu gì, có thể là vì chăn quá mỏng? Cũng có thể là vì rất lâu rồi mới được ngủ thoải mái như vậy....
Tối hôm qua nàng ngủ rất trầm, Lục Tịch lên giường lúc nào cũng không biết. Một giấc ngủ dậy gặp phải chuyện thẹn thùng như vậy, Tư Ngữ hết đường chối cãi.
Lục Tịch luôn luôn lãnh đạm vô tình, đôi mắt lúc này lại sâu thẳm không thấy đáy, là đang tức giận sao?
Tư Ngữ đuối lý trước, cũng không muốn giải thích, ậm ừ nói: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý... Lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Đôi mắt Lục Tịch hơi trầm xuống, nói: “Còn muốn có lần sau?”
Tư Ngữ nói như chém đinh chặt sắt: “Lần sau tôi sẽ ngủ trên sô pha.”
“....”
Sau khi bôi thuốc, vết bầm tím trên chân không còn tiếp tục đau hơn, chỉ là lúc đi lại thì thấy hơi đau, lúc xuống cầu thang đau đớn càng thêm rõ ràng. Lục lão phu nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toan-the-gioi-deu-mong-cac-nang-ly-hon/2497857/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.