Luồng không khí đen tối nhưng ấm áp tiếp cận chúng tôi từ phía sau. Kể từ lúc tôi biết trạng thái đó là của ai, một nụ cười tự động hình thành trên môi tôi.
[Khiến Địa phủ chịu trách nhiệm về xác suất cần thiết cho việc triệu hồi….]
"Con vẫn đang ở độ tuổi cần dựa dẫm vào cha mẹ mình, người thấy đấy."
[Ta nghe nói rằng những đứa trẻ ở Bán đảo Triều Tiên đã độc lập ngay từ khi còn nhỏ, nhưng có vẻ như ta đã nhầm.]
Tôi nhớ lại ngày tôi rời nơi ở của người thân để đến nhà trọ. Khi đó tôi mười bảy tuổi.
Tôi nhún vai và mỉm cười. "Chà, một người trẻ tuổi như con cần phải giữ cân bằng, người biết đấy."
[Chòm sao 'Nữ hoàng của mùa xuân đen tối' đã hiện thân xuống kịch bản!]
Đột nhiên, một góc trái tim tôi trở nên râm ran. Tôi nhớ lại những chỗ trống dành cho cha mẹ tôi trong các sự kiện của trường, khi tôi vẫn còn là một học sinh.
Tôi luôn tự hỏi bạn bè của tôi có cảm giác gì. Nó như thế nào khi có người lấp đầy những chỗ trống đó, khi có người sẽ đến mỗi khi bạn gọi họ?
[Chòm sao 'Nữ hoàng của mùa xuân đen tối' đã giải phóng trạng thái của mình!]
Và bây giờ, tôi nghĩ cuối cùng tôi cũng có thể hiểu được cảm giác đó.
Persephone đứng bên cạnh tôi trong khi nhìn Hades ngăn chặn làn sóng nhiệt dữ dội và nói, [Chúng ta đã đồng ý rằng lần này đến lượt ta lái Pluto… tính khí nóng nảy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toan-tri-doc-gia-sing-shong-p3/146913/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.