Suốt đêm hôm đó, tôi không thể nào chợp mắt.
Mình có đang tự đẩy bản thân vào chỗ chết?
Con đường tiếp cận gia đình họ đơn giản như thể có ai đó đang giăng bẫy đợi tôi bước vào.
Nhưng mình cũng không thể vì vậy mà lùi bước.
Những người tôi thương và thương tôi đã không còn nữa. Sao lại phải luyến tiếc làm gì?
Điều khó xử nhất lúc này là cuộc sống của Tina. Không ai chịu nuôi nó, kể cả bà chủ nhà. Tôi không muốn làm cho Tina cái việc mà mọi người đã làm với tôi. Tôi không muốn bỏ rơi nó.
Con chó nhỏ đang say sưa gặm đôi dép nhựa trong khi tôi phải trằn trọc suy nghĩ. Hình như nó đang đến kỳ mọc răng, khó chịu và quậy phá như một đứa trẻ.
Hay mình cứ thả Tina ra đường, thể nào cũng có người thấy nó dễ thương rồi đem về nhà.
Nhưng lỡ rơi vào tay bợm nhậu thì còn gì đời con chó?
Rõ chán.
Tại sao tôi lại để mình bị dính vào những rắc rối vớ vẩn này? Tại sao ngay từ đầu đã dặn, đừng có đặt tình thương vào bất cứ thứ gì nữa mà không nghe? Yêu càng nhiều thì lúc mất đi sẽ càng đau khổ hơn thôi...
Bên ngoài trời đang mưa. Khí hậu toàn cầu đang biến đổi một cách rõ rệt. Đã là cuối đông mà vẫn còn mưa xối xả. Biết bao giờ mùa xuân mới đến cho lòng người nở hoa?"
"Ngày 27/12/2010
Khi những tia nắng đầu tiên rọi vào phòng cũng là lúc tôi thiếp đi trong giấc mơ ngắn ngủi. Giấc mơ ngập tràn tiếng nhạc và lời ca:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-ac/1842931/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.