"Ngày 11/12/2010
Tôi lẳng lặng cầm cây kéo bước về phía chiếc gương. Chẳng còn gì để mất. Chẳng còn ai thương yêu mình. Cuộc sống chẳng còn gì đáng để luyến tiếc.
Người duy nhất tôi quan tâm và còn quan tâm tôi cũng bị đuổi đi rồi. Chính là bản tính hay nghi ngờ của tôi đã làm tổn thương anh ấy.
Gương mặt xấu xí đang nhăn lại khiến mình càng trông giống một con quái vật.
Tức giận, tôi giơ cây kéo lên ngang cổ rồi cắt phăng một nhúm tóc
Tất cả nỗi đau sẽ được vứt đi cùng những sợi tóc vừa bị cắt bỏ.Tôi nhất định phải tìm ra kẻ đã lái chiếc xe, nhất định phải bắt hắn đền mạng cho người chị bất hạnh. Tôi nhất định không thu mình để mặc cho cuộc đời vùi dập, cho số phận đánh chìm.
Cả nhà cứ sống vui vẻ mà đợi con!
Tôi ngước mắt nhìn lên tấm ảnh gia đình duy nhất còn sót lại.
Có tiếng gõ cửa.
Chắc là người sẽ dọn tới ở cùng phòng với tôi. Chị hai mất rồi nên giường vẫn còn trống một cái. Người sẽ ngủ ở đó thay chị là một con nhỏ mảnh mai có nước da trắng bệch. Nó vác theo hai chiếc vali bự chảng và một cái...lồng chó.
Vừa nhìn là biết con nhà giàu có. Nếu không nhét vào túi bà chủ một khoảng nào đó thì đời nào bà ấy cho phép sinh viên nơ mấy thứ này vào phòng trọ.
Tôi im lặng ngồi nhìn con nhỏ hì hục lôi đồ trong vali ra và chất lên giường cả đống. Cảm giác nhồn nhột dưới chân chợt khiến tôi giật bắn.
Thì ra con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-ac/1842945/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.