Trên màn hình lớn, bộ phim đang chiếu một gương mặt rất quen thuộc—bạn của họ, Kang Woojin.
Cái quái gì đang diễn ra thế này?
Có những khoảnh khắc mà con người ta quá sốc đến mức không thể phản ứng hay suy nghĩ được.
Bộ ba bạn thân lúc này chính là như vậy.
Đầu tiên là Kim Daeyoung, người to con nhất nhóm.
“Không phải chứ, Kang Woojin?! Mày làm cái quái gì ở đó?! Không, tại sao mày lại ở đó hả?! Mẹ nó, cái này là cái gì vậy?!”
Tiếp theo là Lee Kyungseong, người vừa đánh rơi hộp bắp rang trên tay.
“Mẹ kiếp! Mắt tao có vấn đề à? Không, tao nhìn rõ ràng mà! Woojin? Thật sự là Woojin sao??”
Cuối cùng là Na Hyunggu, miệng há hốc, mắt trợn trừng.
“Mơ à?? Mẹ nó, không thể nào là mơ được! Vậy Woojin ơi, mày đang làm cái trò gì trên đó vậy?!”
Ba người bọn họ trông có vẻ bất động, nhưng thật ra trong lòng đang gào thét loạn xạ. Nếu không phải vì đang ở nơi công cộng, có khi họ đã táng nhau mấy cái bạt tai để xác nhận xem đây có phải sự thật hay không.
Bởi vì trên màn hình chiếu phim khổng lồ kia, gương mặt của Kang Woojin hiện lên một cách quá rõ ràng.
“Tao sắp điên mất!!”
“Woojin, trả lời ngay đi thằng kia! Mày đang làm gì ở đó hả?!”
“Ờ... chắc chỉ là người giống thôi đúng không? Ừ, chắc vậy... Không, nhưng mà... có đúng là giống không vậy??”
Với bộ ba bạn thân, đây chẳng khác nào một cú sốc tinh thần.
Ở phía sau, một người đang theo dõi phản ứng của họ rất kỹ lưỡng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-bi-hieu-lam-la-dien-vien-thien-tai-quai-vat/2775834/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.