Woo-jin nghi ngờ Seo Chae-eun là nguyên nhân, nhưng đó chỉ là cảm giác cá nhân. Ấn tượng đầu tiên về cô ta vốn không tốt, lại còn hay khiêu khích anh vô cớ. Nhưng chỉ dựa vào cảm giác mà kết luận thì chẳng khác nào nói “Mặt mũi cậu trông đáng nghi nên cậu là tội phạm”.
“Chậc, không có gì chắc chắn hơn à?”
Anh cần một chứng cứ rõ ràng, một cách nào đó để xác minh. Nhưng vấn đề là, trên thế giới này, chỉ có một mình Woo-jin biết chuyện Hòn đảo mất tích bị tụt xuống hạng D. Nếu bây giờ anh bất ngờ hét lên “Phim rớt hạng rồi! Mau tìm thủ phạm thôi!”, thì chắc chắn sẽ bị coi là kẻ điên. Nói cho cùng, người duy nhất có thể cứu bộ phim lúc này, chính là Woo-jin.
Đây là chuyện hệ trọng đối với anh và tất cả những ai có liên quan đến bộ phim.
“Haa—”
Woo-jin cảm thấy áp lực đè nặng trên vai, anh liên tục suy nghĩ. Trước tiên, phải thu hẹp phạm vi nghi vấn. Ba người vẫn còn quá nhiều. Sau một hồi cân nhắc, anh nghĩ ra một cách.
“A.”
Nói là cách cũng không hẳn, nhưng ít nhất nó có thể giúp ích. Không chần chừ, Woo-jin lập tức rời khỏi phim trường. Về đến căn hộ, anh ngồi xuống, trầm ngâm một lúc rồi chặc lưỡi.
“Đúng là mệt muốn chết mà còn bị làm phiền.”
Anh mở laptop trên bàn lên.
“Bắt đầu với Seo Chae-eun trước.”
Anh truy cập vào cổng thông tin và nhập từ khóa Seo Chae-eun. Hàng loạt bài báo và thông tin hiện ra. Woo-jin bỏ qua những tin liên quan đến Hòn đảo mất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-bi-hieu-lam-la-dien-vien-thien-tai-quai-vat/2775880/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.