< Sóng thần (4) >
Một thực tại khác. Một thế giới của người khác. Park Ha-seong, người vùng vẫy để kiếm tiền, tự nhận mình sống một cuộc đời dưới đáy. Kang Woo-jin, người mang cuộc đời của Ha-seong. Trong mắt Woo-jin, anh thấy ngôn ngữ ký hiệu của bà chủ.
[“Anh yêu, em sẽ ở đây chơi với cậu ấy. Tiệc tùng chán quá.”]
Chỉ trong khoảnh khắc, một luồng gió lạnh lùa qua mặt Kang Woo-jin. Năm giác quan của anh hoạt động bình thường. Nhưng đó là giác quan của Park Ha-seong. Và cũng là của Woo-jin. Có phải vì thời tiết se lạnh? Nhìn ngôn ngữ ký hiệu của bà, Woo-jin cảm thấy hai luồng cảm xúc trỗi dậy. Một cảm giác thực tại lạnh lẽo, chẳng chút hơi ấm, xen vào đó.
Thứ nhất là được và mất.
Mình dành thời gian ở đây có đáng không? Có phải đang phí phạm thời gian không?
Với những người thuộc tầng lớp thượng lưu kia, đây chỉ là một khoảnh khắc giải trí thoáng qua. Nhưng với Kang Woo-jin, người đang bị món nợ đè nặng như lực hấp dẫn, mỗi giây phút này là một cuộc chiến sinh tử. Cuối cùng, vẫn là tiền. Khoảng thời gian này có mang lại tiền cho mình không?
Thứ hai là sự khó chịu.
Nhìn qua cũng biết, một người đàn ông trung niên với mái tóc pha sương được chải pomade gọn gàng, rõ ràng là thuộc giới tài phiệt. Người phụ nữ bên cạnh, chắc hẳn là vợ ông ta. Tài sản của họ đáng giá bao nhiêu? Vài trăm tỷ là chuyện nhỏ, có khi cả ngàn tỷ cũng chẳng phải hiếm. Còn Kang Woo-jin thì sao? Không, là Park Ha-seong. Trong tài khoản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-bi-hieu-lam-la-dien-vien-thien-tai-quai-vat/2805879/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.