Miley Kara nói cô nợ Kang Woojin. Đúng vậy, với Miley, đó là một món nợ khổng lồ. Đôi mắt xanh của cô nhìn Woojin tràn đầy sự chân thành.
Nhưng Woojin, không hiểu sao, lại không đáp.
“….”
Anh chỉ lặng lẽ nhìn Miley. Ánh mắt ấy kéo dài ít nhất mười giây. Miley khẽ nghiêng đầu, ho khan.
“Khụ.”
Cô né ánh mắt điềm tĩnh của Woojin. Đồng thời, cô tự hỏi chính mình.
“Sao mình lại né mắt anh ấy?”
Dù chính cô hành động, cô chỉ nhận ra sự lạ lùng sau đó. Miley Kara vốn là người mạnh mẽ. Ở Hollywood khắc nghiệt này, cô đã vươn l*n đ*nh cao, điều đó đủ nói lên tính cách của cô. Nhưng lúc này, Miley cảm thấy bản thân khác lạ, ít nhất là cô nghĩ thế.
“Sao mình không dám nhìn thẳng vào anh ấy?”
Khi lần đầu gặp Woojin, khi bất ngờ trước tài năng của anh, hay khi tái hợp ở LA, cô chưa từng như thế. Trái tim cô, vừa mới bình tĩnh, lại khẽ đập nhanh.
Trong lúc Miley chìm vào hỗn loạn nội tâm…
“Ừm.”
Woojin, dù vẻ ngoài vô cảm, trong lòng lại lo lắng cho cô.
“Cô ấy ổn không? Không, làm sao ổn được.”
Ai rơi vào tình cảnh ấy cũng sẽ lo lắng.
“Làm sao ổn nổi khi vừa trải qua chuyện kinh khủng thế.”
Hỏi Miley có ổn không lại kỳ cục. Woojin suy nghĩ. Làm sao để an ủi cô mà vẫn giữ “hình tượng”? Rồi anh chợt nảy ra ý tưởng, hạ giọng. Tiếng Anh trầm thấp vang lên.
“Cô thích đồ Hàn không?”
Miley, đang mải nghĩ, chớp mắt.
“…Hả?”
“Đồ Hàn ấy.”
Miley nghiêng đầu, nhưng vẫn trả lời.
“Ừ… thích. Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-bi-hieu-lam-la-dien-vien-thien-tai-quai-vat/2841146/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.