Jang Yeon-woo, hay chính xác hơn là Kang Woo-jin, tay cầm khẩu M4 Carbine, bước đi trên con đường rừng. Vẫn là bộ quân phục và áo chống đạn, nhưng tai nghe liên lạc đã biến mất. Bước chân anh không nhanh, cũng chẳng chậm. Bình thường. Như thể đang đi dạo.
Xào xạc.
Cỏ dại bị giày quân dụng đè nát, tạo ra tiếng động nhỏ. Gió lạnh thổi vào mặt Woo-jin. Cái lạnh thấm vào da. Bất chợt, gương mặt vô cảm của anh nở một nụ cười khẽ.
“Vui rồi, thế là đủ.”
Giác quan của anh trở nên nhạy bén. Bóng tối phía trước dù mờ mịt nhưng đã quen thuộc, mùi cỏ cây đặc trưng của rừng, hơi lạnh của mùa đông, tiếng cỏ xào xạc và âm thanh của côn trùng. Tất cả đều rõ ràng, và tâm trạng của Jang Yeon-woo càng lúc càng lấn át Woo-jin.
Cảm giác phấn khích dần tan biến.
Woo-jin ngẩng đầu nhìn trời.
“…”
Sáng.
Ánh trăng sáng rực.
Nhìn trời một lúc với nụ cười nhạt, anh cúi xuống nhìn khẩu súng trong tay. Ngón tay cảm nhận lớp máu khô cứng. Không phải máu của anh, mà của kẻ khác. Nghĩ lại, má và mặt anh cũng thấy ráp. Cũng là máu.
Woo-jin tiếp tục bước đi.
Tay còn lại gãi lớp máu khô trên má. Có gì đó trống rỗng. Không phải vì vừa giết những kẻ vô danh. Tội lỗi? Hối hận? Những thứ đó không tồn tại trong anh. Chỉ là… hơi chán.
“Haaa…”
Một cuộc đời đầy rẫy bạo lực và giết chóc. Nhưng.
“Chán thật.”
Khi k*ch th*ch trở nên quen thuộc, nó hóa bình thường. Cơ thể thích nghi, bộ não quen với adrenaline. Kết quả là niềm vui
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-bi-hieu-lam-la-dien-vien-thien-tai-quai-vat/2841158/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.