Mặt Dương Chí Phong nhăn như cái giẻ lau nhà, tôi nhìn hắn mà cứ không nhịn được cười.
"Này".
"Hả?". Tự nhiên hắn cầm chặt tay tôi, định làm gì đây?
"Dù sao thì cũng cảm ơn em, em là người đầu tiên đón sinh nhật với tôi."
Tôi im bặt tiếng cười, trong lời nói của Dương Chí Phong có chút buồn bã, hẳn là hắn đã gặp chuyện chẳng tốt đẹp gì trong quá khứ.
"Vậy...ba mẹ anh..."
"Đừng nhắc đến họ nữa."
Trong Dương Chí Phong có vẻ không vui, tôi không nói gì nữa, lặng lẽ dọn dẹp đống bầy hầy trên bếp.
Nhớmấy năm trước, mỗi lần tới sinh nhật tôi, ba mẹ đều tặng cho tôi một món quà, tuy không lớn nhưng tôi rất trân trọng nó, bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy mình may mắn hơn rất nhiều người, trong đó có cả Dương Chí Phong nữa.
***
7giờ am.
"Chết rồi! Trễ học rồi!!!"
Tôi vừa gặm mẫu bánh mì vừa soạn sách tập vào balo, cái đồng hồ chết tiệt, sao lại không báo thức đúng giờ, rõ ràng là cài 6giờ mà....a...a...a mà nhớ không lầm thì lúc 6giờ nó có báo nhưng tôi đã thẳng tay quăng nó xuống sàn rồi!
"Bịch".
Lại phải trèo rào.
Phải nói tôi là chúa về việc trèo rào, một tuần bảy ngày thì tôi đã trèo rào hết năm ngày, mà bên lia hàng rào có rất nhiều nguy hiểm a~~…
Tôi leo lên tới mấy thanh sắt nhọn rồi phóng xuống một cách...rất không an toàn.
"Grừ...gâu gâu gâu..."
Lại là con chó này, tại nó mà lần trước tôi bị phạt thê thảm vậy, để coi lần này tao làm gì mày.
"Hoàng Yến".
Tôi đang xoắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-bi-idol-cuong-hon/1723712/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.