Diệp Niên Niên sắc mặt tối sầm, thanh âm không khỏi đề cao: "Là đại ca đại ca đại ca!!!"
Diệp Tang hoàn toàn bị dọa khóc, bé bẹp cái miệng nhỏ, nãi thanh nãi khí rống so với cậu còn lớn hơn nữa:
"Ô. Chính là nồi to là nồi to, ngươi hung cái gì mà hung a!!"
Đoạn Cận Diễn: "......"
Chó con: "......"
Nhìn ra được, phát âm từ này là quá khó khăn với cô nhóc nhà nó.
Nhìn xem đều ủy khuất thành cái dạng gì.
"Tiểu đệ" đột nhiên bị dọa khóc, cảm giác thành tựu cùng đắc ý nơi đáy lòng Diệp Niên Niên còn không kịp dâng lên, đã bị tiếng khóc mềm mại của cô bé làm cho có chút đau đầu.
Cậu nghĩ thầm.
Con gái chính là kiều khí.
Đoạn Cận Diễn mỉm cười.
Thực hảo.
Mới vừa dỗ được một cái, kết quả cái thứ hai lại khóc.
Đoạn Cận Diễn luôn sống trong hoàn cảnh đầy sói đầy hổ, cũng đều có thể lớn như cá gặp nước, cũng chưa có bao giờ bực bội như lúc này.
"Diệp Tang?" Thiếu niên hơi oai mặt, vươn một ngón tay hơi nâng lên khuôn mặt nhỏ khóc đến đầy cả nước mắt của cô nhóc, khóe môi cong lên, mỉm cười:
"Mấy cái thế gia ở đế đô, trừ bỏ gia tộc của Diệp Niên Niên, anh cũng không nghe nói qua họ Diệp."
"Hoặc là theo họ mẹ, hoặc là......" Đoạn Cận Diễn lười nhác ngữ điệu hơi dừng một chuat, mắt phượng yêu dị xinh đẹp hơi cong lên, "...... Hoặc là, chính là tiểu thế gia không ai biết."
Thiếu niên nhìn bé, "Em gái là thuộc về loại nào?"
Cặp mắt xinh đẹp đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-bi-nam-cai-vai-ac-ba-ba-tranh-nhau-sung/2692483/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.