Edit + Beta: Shino
------oOo------
Vân Chức hoảng hốt một mạch đi theo Kim Trạch Lệ về nhà.
Bentley mở rộng ghế sau, Kim Trạch Lệ nhíu mày nhìn ra khoảng cách của mình và Vân Chức, giọng rét run, “Lại gần thêm chút.”
“Dạ dạ.” Vân Chức phục hồi tinh thần, xích lại gần Kim Trạch Lệ một chút.
Khoảng cách hai người rút ngắn lại còn một khoảng vừa đủ.
Kim Trạch Lệ nhìn thấy bộ dáng thất thần của cậu, khuôn mặt nghiêm khắc hơi giãn ra, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, “Em làm sao vậy?”
“A,” Vân Chức quay đầu nhìn về phía hắn, hàng mi dài run rẩy, “Không sao ạ, anh đừng lo lắng, chỉ là em hơi mệt chút.”
Kim Trạch Lệ thích nhất là ngắm đôi mắt của Vân Chức, to to tròn tròn, sáng long lanh, thoạt nhìn ngoan ngoãn như trẻ nhỏ. Trẻ nhỏ thì sẽ nghe lời hắn, nếu mà hư thì chỉ cần hủy đi là được.
Hắn ngắm đến mềm lòng, khuôn mặt lạnh lùng cũng giãn ra, hắn nói: “Được rồi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Hắn duỗi tay, không tốn bao nhiêu sức lực cũng có thể ôm lấy Vân Chức, một tay cố định eo cậu, một tay ấn đầu cậu lên vai mình, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngủ một lát, về đến nhà rồi anh kêu em.”
Cậu bị động tác của hắn dọa rồi, Vân Chức cứng đờ dựa vào anh trai.
Nguyên chủ có quan hệ tốt với anh trai vậy sao?
Lớn như vậy rồi còn có thể thân mật tựa vào nhau cơ à.
Vân Chức căng thẳng giả bộ ngủ dựa vào Kim Trạch Lệ hơn nửa giờ, khi xuống xe, nửa người như muốn phế.
Khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-bi-omega-van-nguoi-me-danh-dau/2579962/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.