Dận Chân nhìn nhìn Nhan Tử La vẫn đang cúi gằm mặt không nói gì, sải bước đi về phía trước. Nhan Tử La nhìn chàng, rồi lại nhìn Mẫn Chỉ, người đang dùng khẩu hình nói với nàng hai từ “Đi theo”. Nhan Tử La lê bước một cách không cam tâm tình nguyện. Bóng người phía trước lúc nhanh lúc chậm, cho đến cửa Tĩnh Tâm đường, Dận Chân mới dứt khoát bước thẳng vào trong. Nhan Tử La đứng ở cửa chần chừ hết nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng đành nhắm mắt bước qua cửa.
“Đóng cửa vào”, Dận Chân ra lệnh. Nhan Tử La ngẩng đầu nhìn người đàn ông đó, đang nói với nàng sao? Thấy Dận Chân đang nhìn mình mặt mày hằm hằm, nàng rất tự giác quay người đóng cửa lại, sau đó đứng áp người vào cửa.
“Biết sợ rồi?” Giọng Dận Chân đều đều, nghe được cả tiếng tim Nhan Tử La đập thình thịch.
“Vâng”, Nhan Tử La thật thà đáp.
“Cát Tường là thế nào?”, Dận Chân cầm chén trà lên dịu giọng hỏi.
“Cái đó… là để lừa Cửu gia”, Nhan Tử La lí nhí nói.
“Ừm?”, Dận Chân lạnh lùng ừm một tiếng. Nhan Tử La lập tức kể lại đầu đuôi câu chuyện cho chàng nghe.
“Còn lừa vị A ca nào nữa?” Nhớ tới cảnh vừa rồi Dận Đề giúp nàng tránh được một cái bạt tai, trong lòng chàng thật chẳng dễ chịu chút nào. Đại a ca có vẻ rất xót nàng ta!
“Hết rồi”, Nhan Tử La đảo mắt nói. Có lẽ hết thật rồi, sau khi nàng gây họa xong vẫn luôn an phận thủ thường. Hơn nữa, bọn họ mắc lừa đâu thể hoàn toàn trách một mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-chan-tam/394272/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.