Phủ Tứ bối lặc.
Vì Khuynh Thành đột nhiên quay về, sắc mặt Nhan Tử La tươi tỉnh hơn một chút, Bách Hợp cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra trong lòng Tứ gia, vị trí của chủ nhân vẫn rất quan trọng, nếu không sao hôm qua Thập tam gia vừa nói, hôm nay Cách cách đã về rồi.
Khuynh Thành vẫn giống mọi ngày nằm trong lòng Nhan Tử La nũng nịu cười nói, ăn xong bữa, hai mẹ con ngủ trưa dậy, Khuynh Thành đột nhiên nghĩ tới hai câu thơ “Hốt như nhất dạ xuân phong lai, Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai”[1], bèn nài nỉ Nhan Tử La dạy nó học thuộc bài thơ này. Nhan Tử La bảo Bách Hợp đến gian phòng phía Tây cầm quyển thơ Đường tới. Liếc mắt nhìn, chính là quyển thơ từng kẹp tờ giấy kia. Lật tới trang có bài Bạch tuyết ca tống Vũ phán quan quy kinh, dạy Khuynh Thành học. Đầu óc Khuynh Thành đặc biệt nhanh nhạy với thơ ca, đọc chưa đến một tuần trà đã thuộc. Chỉ có điều đọc xong rồi vẫn còn thấy hơi thắc mắc.
[1] Hai câu trong bài thơ Bạch tuyết ca tống Vũ phán quan quy kinh (Bài ca Tuyết trắng đưa Vũ phán quan về kinh đô). Dịch nghĩa là: Gió xuân hây hẩy đêm rồi, Ngàn cây lên điểm trắng ngời nở hoa.
“Ngạch nương, tại sao lại nói là ‘Hồ thiên’ nhỉ? Trời mà còn phải phân biệt nữa sao?”, Khuynh Thành nói.
“Thời Đường, vùng đất Đột Quyết[2], Hung Nô ở phía Bắc đều bị gọi là đất Hồ, nên trời ở vùng đất ấy đương nhiên phải gọi là trời Hồ rồi”, Nhan Tử La giải thích.
[2]
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-chan-tam/394370/quyen-2-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.