Edit: Yeekies Hứng thú ư? Tần Du Trì lại nói rằng hắn có hứng thú với cậu? Lâm Thù nghe thấy mà muốn bật cười, cảm giác như nghe một trò đùa vô vị. Hôm nay, cậu mới gặp Tần Du Trì đúng hai lần, lần nào mở miệng cũng là từ chối và châm chọc. Vậy mà Tần Du Trì dám nói "chỉ là có hứng thú với cậu"? Cơn buồn cười thoáng qua, Lâm Thù chợt thấy lòng trống rỗng. Nếu Tần Du Trì dễ dàng để lộ hứng thú như vậy, vậy những gì cậu làm kiếp trước chẳng phải đều vô nghĩa sao? Tần Du Trì bước gần hơn, hương thơm ngọt ngào từ ống Tay áo lan tỏa, pha lẫn mùi gia vị nồng nặc khiến người Ta buồn nôn. Lâm Thù đưa Tay che mũi, giọng lạnh lùng: "Tránh xa tôi ra. Trên người anh có mùi kinh tởm." Lời nói không phải để chọc tức, mà bởi cậu thực sự muốn nôn. Tần Du Trì có thể phân biệt khi nào Lâm Thù giả vờ, khi nào là thật. Ánh mắt chán ghét lúc này của Lâm Thù chân thật đến mức không thể nghi ngờ. Hắn buông tay, lùi lại một bước, giọng khàn đặc: "Xin lỗi..." Nhân lúc hắn sững sờ, Lâm Thù lướt qua, bước nhanh vào thang máy, không ngoảnh lại. Trên người Lâm Thù có một thứ hương vị đặc biệt, tựa như tuyết phủ trên tùng, thoang thoảng mùi gỗ lạnh. Hương ấy thấm vào hơi thở, khiến Tần Du Trì hoảng hốt. Đêm qua, Lâm Thù lại vào giấc mộng của hắn. Trong mơ, Lâm Thù ngồi trên đùi hắn, môi đỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-chang-dam-yeu-nguoi-lan-nua/2769530/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.