🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit: Yeekies

 

Tần Thịnh có đôi mắt sắc như dao, ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt giống Tần Du Trì đến tám phần, chỉ có đường nét góc cạnh hơn một chút phần lạnh lùng.

 

Tần Du Trì im lặng đứng ngoài cửa. Tần Thịnh liếc nhìn hắn vài giây rồi thu hồi ánh mắt, ra lệnh: "Vào đi."

 

Chỉ khi nghe khẩu lệnh, Tần Du Trì mới đẩy cửa vườn bước vào, quay người đóng cửa nhẹ nhàng không một tiếng động.

 

Ánh nắng mùa đông không chút hơi ấm, dù là giữa trưa, thành phố B vẫn mang cái lạnh âm ẩm. Mỗi nhịp thở đều để lại làn khói trắng mỏng trước mũi.

 

Tần Du Trì đứng trên lối đi lát đá cạnh bãi cỏ, mắt nhìn thẳng phía trước, không nói lời nào.

 

Vòi nước phun tưới lên thảm cỏ xanh mướt, rơi từng giọt tí tách.

 

Một lúc sau, Tần Thịnh quay người tưới sang mảng cỏ khác, giọng điềm đạm: "Bắt đầu."

 

Ba giây im lặng.

 

Tần Du Trì báo cáo bằng giọng đều đều: "Năm nay con tham gia sáu phim, hai vai chính, ba vai phụ, một vai khách mời."

 

"Ba phim đã công chiếu, tổng doanh thu 3,6 tỷ, 21 lần phỏng vấn lớn, 19 lần chụp ảnh tạp chí, 13 bữa tiệc..."

 

Giọng nói vô cảm như đang đọc bản thảo, hắn liệt kê từng thành tích trong năm không thiếu một chi tiết.

 

Báo cáo xong, Tần Thịnh hơi nhíu mày: "Năm nay không có đề cử hay giải thưởng nào?"

 

"Khổ Sinh đã nộp đơn tham dự, chắc chắn được đề cử, kết quả sẽ có vào tháng sáu năm sau."

 

"Ừ." Tần Thịnh tiếp tục tưới cỏ, hỏi thêm: "Hi Mạt nói dạo này con ngủ không ngon, có chuyện gì?"

 

Tần Du Trì vô thức siết chặt ngón tay suýt lộ sự khác thường, may mà nét mặt và giọng nói vẫn bình thản: "Quay phim ngày đêm đảo lộn, con không muốn làm chậm tiến độ đoàn phim. Ngủ không sâu là chuyện thường."

 

Câu trả lời làm Tần Thịnh hài lòng, gật đầu: "Phải giữ tinh thần minh mẫn. Vào nhà đi."

 

"Vâng." Tần Du Trì quay người vào nhà, mỗi bước chân đều đều đặn như được đo đạc từ trước.

 

Sau khi tập đoàn phá sản, đây là bất động sản cuối cùng còn sót lại của gia tộc họ Tần, một biệt thự cũ ở ngoại ô xây từ thế kỷ trước.

 

Dù Tần Du Trì nhiều lần đề nghị chuyển nhà, Tần Thịnh vẫn khăng khăng ở lại.

 

Nội thất kiểu Tây đã cũ kỹ, tường da sửa chữa hai lần vẫn phảng phất mùi ẩm mốc không tan.

 

"Du Trì, con về rồi." Đồng Nghi Xuân mặc tạp dề bước từ bếp ra, đuôi mắt hằn vài nếp nhăn khi cười.

 

Tần Du Trì cúi người thay dép, xếp đôi giày da ngay ngắn vào tủ, gót giày chạm nhau hoàn hảo.

 

"Dì Đồng." Hắn gật đầu chào.

 

Đồng Nghi Xuân liếc ra cửa, thì thầm: "Trong bếp có rượu trứng ngọt con thích, vào ăn đi, dì canh chừng ba con."

 

"Cảm ơn dì." Nụ cười nhạt thoáng hiện, Tần Du Trì bước vào bếp.

 

Rượu trứng không nhiều đường, vị nhạt nhẽo như nước lã. Hắn đưa bát lên miệng, nuốt chửng món ăn như kẻ đói khát.

 

Một phút sau, hắn bước ra: "Con ngồi đợi Hi Mạt về rồi dùng cơm."

 

"Vâng, dì vất vả rồi." Tần Du Trì ngồi xuống sofa, lưng thẳng đứng như thước kẻ.

 

TV chiếu bộ phim đoạt giải năm ngoái của hắn.

 

Mùi đồ ăn thoảng vào mũi, giống hệt hương vị mẹ hắn từng nấu. Cảnh cũ còn đây, người xưa đã khuất.

 

Âm thanh dần xa lạc, hình ảnh trên TV nhòe đi.

 

Tần Du Trì đeo tai nghe, bật bài Dưỡng Khí, lại lần nữa đếm ngược: "20, 19, 18..."

 

Hắn đếm đi đếm lại cho đến khi tiếng cười Tần Hi Mạt vang lên:

 

"Anh! Đến ăn cơm đi!"

 

Dì Đồng gọi từ phòng ăn. Tần Du Trì tháo tai nghe, bước tới bàn ăn.

 

"Anh, dì!" Tần Hi Mạt kéo tay Tần Thịnh vào cửa.

 

Cả nhà ngồi quanh bàn vuông. Thức ăn được chia đều bốn phần, bên phải mỗi người đặt một tờ giấy ăn.

 

"Ăn đi." Tần Thịnh cầm đũa lên.

 

Tần Hi Mạt và dì Đồng ngừng cười, ngồi ngay ngắn. Bàn ăn chỉ còn tiếng đũa chạm bát và tiếng nhai nhỏ nhẹ.

 

Tần Du Trì cầm đũa, không ăn ngay mà giống Tần Thịnh, tỉ mỉ gỡ thịt kho tàu và cá rán, bỏ riêng xương ra đ ĩa.

 

Cá, sườn heo, xương bò, mỗi miếng thịt đều được tách xương cẩn thận trước khi ăn.

 

Hắn ăn không lộ răng, không nói chuyện, đưa từng miếng vào miệng rồi nuốt chửng, chẳng nếm được vị gì.

 

Kết thúc bữa ăn, Tần Du Trì đặt đũa xuống, lau khóe miệng rồi ngồi im chờ.

 

Một lát sau, Tần Thịnh cũng ăn xong: "Mệt thì vào phòng nghỉ."

 

"Vâng." Tần Du Trì đứng dậy, xếp bát đũa từ lớn đến nhỏ, mang vào bếp rửa rồi về phòng.

 

Cánh cửa đóng lại, hắn dựa lưng vào cửa thở dài, xoa sống mũi.

 

Phòng Tần Du Trì ở tầng hai.

 

Mới trưa nhưng hắn kéo rèm cửa, lấy từ túi ra hai lọ tinh dầu, một hoa cát cánh, một tuyết tùng.

 

Đặt lọ hoa cát cánh cạnh gối, hắn nằm vật ra giường.

 

Một đêm không ngủ, ngực hơi đau. Tần Du Trì nhắm mắt, chìm vào giấc mộng.

 

......

 

"Tần Du Trì! Mày làm cái bộ dáng muốn chết cho ai xem? Đứng dậy!"

 

Giọng ba?

 

Sao hắn mơ thấy Tần Thịnh? Lâm Thù đâu?

 

Trong mơ, hắn cũng nằm trong phòng, nhìn chằm chằm trần nhà.

 

Cơ thể và tinh thần đều tê liệt.

 

"Người yêu chết rồi, làm bộ thảm thiết thế để làm gì? Hay ba muốn con giống ngài, vợ chết tháng trước, tháng sau cưới vợ mới?" Hắn chậm rãi quay sang, lạnh lùng nhìn Tần Thịnh.

 

Người yêu? Ai chết?

 

Lẽ nào... Lâm Thù chết rồi?

 

Sao hắn dám nói chuyện với Tần Thịnh như vậy?

 

Tần Thịnh giận run người, tát vào mặt hắn một cái đánh "bốp":

 

"Tao thấy nó chết là phải! Nó đối xử với mày như thế mà mày còn gọi nó là người yêu? Mày có hèn không hả?"

 

"Đối xử với tôi..." Hắn lẩm bẩm: "Đúng, tôi hèn. Tôi yêu em ấy."

 

Ánh mắt Tần Thịnh tràn đầy hận ý, tát thêm một cái nữa: "Câm miệng! Nếu mày không mê muội, nếu hôm đó mày không bỏ học, Hi Mạt đã không chết! Mày còn dám nói mày yêu nó?"

 

Hắn mê muội...?

 

Nỗi đau xé lòng.

 

"Ông vừa nói 'nó đối xử với tôi'..." Hắn chằm chằm nhìn Tần Thịnh, hỏi khẽ: "Ba, con chỉ nói em ấy là bạn trai. Sao ba biết em ấy đã làm gì với con?"

 

Tần Thịnh sững sờ, vẻ giận dữ tắt lịm, mặt trắng bệch.

 

"Ba biết... Ba biết cả..." Hắn cười như điên: "Vậy sao ba dám hỏi tại sao con không có tác phẩm, không đoạt giải? Sao ba dám nói con mê muội?"

 

"Con không muốn đoạt giải sao? Không muốn đóng phim hay sao? Con không làm được! Em ấy không thích con đóng phim! Ha ha ha..."

 

"Thì ra ba biết... Ba biết hết..."

 

Hắn đứng dậy, đẩy Tần Thịnh ra, loạng choạng bước xuống giường: "Ba đừng giả vờ. Ba giả dối, ích kỷ, háo danh, bề ngoài đạo mạo nhưng thực chất là tên bi3n thái kiểm soát. Mẹ không chịu nổi nên mới tự tử."

 

"Dừng lại!" Tần Thịnh nắm chặt cổ tay hắn.

 

Hắn cười khẩy, giật mạnh tay ra, như kẻ mất trí bước ra ngoài.

 

Đêm đông tuyết rơi, hắn mặc áo mỏng, ngồi lên chiếc Pagani trong gara, phóng vào màn đêm.

 

Lang thang không mục đích, hắn lái theo những cột mốc, không biết mình sẽ đi đâu.

 

"Anh trai có tin nhắn mới~"

 

Điện thoại vang lên giọng Lâm Thù. Hắn mỉm cười: "Đọc đi."

 

"Thưa ông Tần, Đào Liễm vừa lên máy bay rời thành phố B."

 

Hắn gật đầu trong bóng tối, rời cao tốc, đến một biệt thự kiểu Tây ngoại ô.

 

Xe dừng, hắn lấy từ ghế phụ một chiếc rìu, nhanh nhẹn trèo vào vườn, tiếp cận cửa sổ tầng một.

 

Keng! Keng!

 

Song sắt cửa sổ bị uốn cong, bị chặt đứt từng đoạn rơi xuống đất.

 

Cuối cùng, hắn tạo được một lỗ hổng đủ lớn, đập vỡ kính cửa sổ. Mảnh kính văng khắp người, cắt vào mặt nhưng hắn không quan tâm, cầm rìu chui vào.

 

Trong phòng khách treo đầy tranh danh họa, tủ kính trưng bày violin.

 

Violin?

 

Đây là phòng nhạc cụ của Đào Liễm? Hắn đến đây làm gì?

 

Trong mơ, hắn thở hổn hển, lục soát từng cây violin, như tìm kiếm thứ gì.

 

Những cây đàn bị chặt nát tan tành, nhưng hắn vẫn không tìm thấy thứ mình muốn.

 

Bực bội, hắn đến bức tường, gỡ từng bức tranh xuống xé nát, kiểm tra khung ảnh.

 

Cuối cùng, khi xé bức sơn dầu Nữ Thần Chiến Thắng, hắn tìm thấy một mảnh giấy mỏng.

 

Hắn cầm tờ giấy ra cửa sổ, đọc dưới ánh trăng:

 

【Suy nghĩ nhiều lần, viết đi viết lại bức thư tuyệt mệnh, cuối cùng tôi quyết định chỉ để lại một câu cho thế giới này:

 

Cút xuống địa ngục đi, đồ thế giới chó má! Đ* m* nhà chúng mày!

 

-- Đào Tử Điềm, 2/11】

 

Hắn nhìn chữ ký "Đào Tử Điềm", rồi nhìn bức Nữ Thần Chiến Thắng bị xé đôi, nở nụ cười quỷ dị.

 

"Thế giới chó má! Ha ha ha!" Hắn giơ rìu lên, đập nát bức tranh thành từng mảnh giấy vụn bay trong không khí, đậu trên mái tóc hắn...

 

---

 

Tần Du Trì mở mắt, tim đập thình thịch như vừa chạy marathon.

 

Cơn ác mộng như xuyên qua các tầng không gian, ám ảnh thể xác hắn.

 

Hắn ngồi dậy ngơ ngác nhìn quanh, mất năm phút mới nhớ mình đang ở nhà, vừa dùng xong bữa cơm đoàn viên.

 

Nhịp tim chậm dần, nhưng nỗi trống trải và hoảng loạn vẫn đeo bám, sắp nuốt chửng hắn.

 

Tần Du Trì vội nhảy khỏi giường, cầm điện thoại chạy vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh đầy bồn rửa mặt.

 

Tay run rẩy bật bài Dưỡng Khí, hắn nín thở, úp mặt vào làn nước lạnh.

 

"Chìm sâu vào đáy biển, tôi bắt đầu nhớ em..."

 

Giữa tiếng nhạc mơ hồ, hắn đếm ngược trong đầu: "20, 19, 18..."

 

Đây là cách hắn thường dùng để trấn tĩnh.

 

Dù là đau khổ, áp lực, phẫn nộ hay hoảng loạn.

 

Chỉ cần nghe Dưỡng Khí, nín thở vài lần, mọi cảm xúc sẽ tan biến, trả lại sự bình tâm.

 

Trước đây chỉ cần ba bốn lần.

 

Nhưng lần này, dù nín thở tám lần, nỗi hoảng loạn chỉ giảm một nửa.

 

Tần Du Trì ngẩng đầu, nhìn gương mặt ướt đẫm trong gương.

 

Lâm Thù chết.
Hi Mạt chết.
Đào Tử Điềm cũng chết.

 

Hắn ghép những mảnh đối thoại và hình ảnh trong mơ thành manh mối.

 

Một niềm tin chắc chắn: Đó không phải là mơ, mà là ký ức thật.

 

Nhưng tại sao chúng hiện về?

 

Tần Du Trì hít sâu, tạm dừng bài hát, gọi cho Tần Hi Mạt.

 

"Anh? Có chuyện gì?" Giọng Tần Hi Mạt tràn đầy sức sống xoa dịu phần nào nỗi hoảng loạn.

 

"Em ở đâu? Ở nhà hay ký túc xá?"

 

"Em về ký túc từ chiều rồi. Anh gọi có việc gì? Lại mơ thấy anh Lâm?"

 

Tần Du Trì im lặng giây lát: "Ừ, lại mơ."

 

"Anh à, em thấy anh Lâm hình như không..." Tần Hi Mạt thở dài: "Thôi, muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi, đừng hỏi em thông tin của anh ấy nữa."

 

"Anh không hỏi thông tin của cậu ấy." Tần Du Trì nói. "Anh muốn hỏi em có liên lạc của giáo sư khoa Thần Kinh không?"

 

"Giáo sư Thần Kinh? Để làm gì?"

 

"Anh... muốn hỏi chuyên gia về những giấc mơ này."

 

"Đại sư nói đó là ký ức tiền kiếp, anh không tin, bảo em mê tín..." Tần Hi Mạt lẩm bẩm. "Thôi được, em hỏi bạn học rồi báo anh. Còn gì nữa?"

 

Tần Du Trì thở phào: "Ra ngoài nhớ cẩn thận, đi cùng bạn bè, rõ chưa?"

 

"Biết rồi! Em 22 tuổi rồi!" Tần Hi Mạt phàn nàn. "Hôm nay em đi với bạn đấy."

 

Yên lòng phần nào, Tần Du Trì dặn thêm: "Liên lạc giáo sư... nhanh giúp anh."

 

___

 

Tác giả bật mí:

 

Tần Du Trì: Kẻ vô thần cuối cùng cũng khuất phục.

 

Tiến độ chó điên: 30%

 

Chú thích: Lời bài hát "Dưỡng Khí"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.