Cô bé đi tới trước mặt họ, im lặng không nói gì, lặng lẽ quan sát một lúc rồi ôm con búp bê quay người bước đi.
Mọi người không ai hành động, đồng loạt quay sang nhìn Đàm Nghiên.
Đàm Nghiên thở dài một tiếng, chậm rãi đi theo sau cô bé đang bước đi không nhanh.
Lương Hiển biết Đàm Nghiên mềm lòng. Rõ ràng họ có thể không để ý đến cô bé này. Đây không phải thế giới của họ, họ không thể mang cô bé đi được. Hơn nữa, sự xuất hiện của đứa bé quá kỳ lạ, ở một thế giới thế này, trong cống ngầm nồng nặc mùi xác thối, cô bé làm sao sống sót được?
Dù có bao nhiêu nghi vấn, Đàm Nghiên có lẽ vẫn hy vọng thế giới này còn có căn cứ loài người, mong có thể đưa cô bé đến nơi an toàn.
Họ đi theo cô bé chừng nửa tiếng, thấy cô bé lần mò bên vách ống cống rồi tìm ra một khe nứt chỉ đủ cho một người chui lọt. Khe nứt này khá thô ráp, như thể có ai đó cố tình đào ra để cô bé có thể vào được cống ngầm.
Cô bé đi trong khe nứt rất thoải mái, nhưng mấy người đàn ông khó khăn vô cùng. May mà vách không dính đầy “thịt nhão” không rõ nguồn gốc, rất sạch sẽ. Lần đầu tiên mọi người cảm thấy mùi bụi đất dễ chịu đến thế, đi trong này, cảm giác như cả người cũng sạch hơn.
Đi thêm một đoạn trong khe hẹp, họ bước vào một tầng hầm, kiểu tầng hầm cho thuê khá phổ biến ở thành phố B, môi trường không tốt lắm nhưng rẻ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-chi-muon-yen-binh-nghi-huu/2989743/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.