Lâm Chính Khải biết Mã Thượng Tài từng làm ở tổng bộ, hơn nữa còn là người của Từ Phóng Tình nên thái độ của gã khác biệt.
Lâm Chính Khải là người cao ngạo và ít nói, dù cho Tiêu Ái Nguyệt là người thân cận của Mã Thượng Tài nhưng gã vẫn hoàn toàn ghét bỏ, điều này khiến cô cảm thấy hơi phiền lòng.
"PDCA là chủ trình cải tiến liên tục, lập kế hoạch – thực hiện – kiểm tra – cải thiện.
Tôi biết mọi người đang ngồi ở đây đều thuộc bộ phận mua hàng, vậy chúng ta cần phải thay đổi suy nghĩ như thế nào để cải thiện chuyên môn?" Giảng viên tóc bạc trên sân khấu là người Hồng Kông, ông nói tiếng phổ thông chưa chuẩn nhưng nghe chất giọng rất êm tai, lời nói tràn ngập tế bào hài hước, "Theo lý luận của nhà kinh tế học Pareto đến từ Italy, KPI chỉ đơn giản là một điểm số, làm nhiều - nhanh - tốt - tỉnh, hoàn thành công việc trong thời gian quy định và đạt tiêu chuẩn theo quy định chính là mục tiêu để lập kế hoạch.
Mục tiêu có rất nhiều loại, hôm nay, chúng ta sẽ thảo luận từng loại một."
"Chị Tiêu, tôi nói chị nghe cái này." Mã Thượng Tài vỗ vai Tiêu Ái Nguyệt, "Học phí một tiết phải trả cho người giảng viên này đến mấy trăm ngàn tệ lận đấy."
Tiêu Ái Nguyệt kinh hoàng, "Mắc như vậy sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy a." Mã Thượng Tài gật đầu, "Cho nên chị phải chú ý lắng nghe, toàn là tiền không đấy."
Ròng rã ba tiếng trôi qua, Tiêu Ái Nguyệt ngay cả toilet cũng không màng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/2703627/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.