Đan Hiểu không ngờ, Lâm Tây sẽ nói bí mật hèn mòn nhất mà cô ta giấu trong lòng ra trước mặt Giang Tục. Cô ta trở nên tức giận, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn: “Lâm Tây! cô...”
Cô ta mất khống chế gầm lên dọa đến mọi người xung quanh, những người vây xem còn chưa hiểu gì khi thấy vẻ mặt cô ta như vậy, nháy mắt cũng lui lại
Cô ta rất nhanh đã ý thức được vẻ mặt của mình không đúng, lập tức thu lại vẻ tức giận. Nhưng trong mắt vẫn còn tia oán giận khó phát hiện, trước tiên cô ta quay về phía Giang Tục, muốn giải thích, mới vừa giơ tay, chưa kịp chạm vào, anh đã tránh người sang một bên
Vẻ mặt anh như muốn tránh còn không kịp, làm tay Đan Hiểu dừng lại giữa không trung hồi lâu
“Bình nước bao nhiêu tiền?” Giọng Giang Tục nhàn nhạt, “Tôi đền thay cô ấy.”
Lâm Tây vốn đang giả thành bạch liên hoa đến vô cùng vui vẻ. Kết quả vừa nghe Giang Tục nói vậy, hơi sững sốt. Nghĩ thầm: Đời trước tôi bị cô ta làm hại bể bao nhiêu bình nước
Cô vội đè tay Giang Tục lại, vờ như yếu đuối mà nói: “Vẫn là... Vẫn là tôi tự mình đền đi.”
Đan Hiểu vẫn không nhìn Lâm Tây, vẫn nhìn vào Giang Tục, ánh mắt phức tạp
Dù cho cô ta có thể giả vờ tốt đến thế nào, vẫn không che dấu được nỗi đau trong lòng, xấu hổ rút tay lại, nắm chặt thành quyền, hồi lâu, cất giọng: “Không cần, cũng không đáng giá bao nhiêu.”
.....
Đan Hiểu đi rồi, Lâm Tây cũng chưa đi, cô ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-chua-tung-biet-yeu/546194/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.