Trước khi tôi kịp phản ứng, con bọ ngựa đưa một tay nó lên trời.
Tôi có thể cảm nhận được nó...cảm giác cái chết cận kề.
Dù vậy, tôi không hề sợ hãi.
Một trong những thứ mà nghệ sĩ cần nhất là sự bình tĩnh.
Một sự bình tĩnh đến tĩnh lặng như mặt hồ, không gì có thể làm thay đổi sự tĩnh lặng ấy.
Trong mắt tôi, một đường giống như nét mực tàu hiện lên.
Với tất cả sức mạnh, tôi né khỏi đường đi của nó.
Ngay sau đó, sức nóng và lực đẩy giáng xuống ngay bên cạnh tôi, đẩy cơ thể tôi văng ra xa hàng chục mét.
Ngay chỗ bị cái càng đập xuống khói mịt mù, và xuất hiện một rãnh lớn trên mặt đất.
Và ngay khi tầm nhìn của tôi biết được điều gì đang diễn ra, 2 nét vẽ chữ X hiện ra trước mắt tôi.
Gần như ngay lập tức sau đó, con bọ ngựa ở ngay trước mặt tôi, với 2 chiếc càng trên không.
Và tôi thậm chí còn chưa lấy lại thăng bằng nữa nên dù có biết trước cũng không thể né được.
Một nụ cười mảnh nở trên môi tôi ( nếu tôi có môi ),một bông hoa, vừa chớm nở lại chống tàn...nhỉ ? Hy vọng dù đã chết tôi vẫn có thể trở thành một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.
Hai mi tôi khép lại, thể hiện ý muốn không còn chống cự.
Tuy nhiên, sau một thời gian, vẫn không có gì xảy ra.
Tôi từ từ mở mắt ra và những gì tôi nhìn thấy đã khiến tôi sốc.
Đầu con bọ ngựa đã nằm lăn lóc trên mặt đất, máu xanh từ đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-chuyen-sinh-thanh-1-chu-than-lan-vo-hai/1246710/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.