Trưa nay Lâm Xuân vẫn không được ăn mì Lan Châu, cô ngủ một mạch đến ba giờ chiều mới dậy, phải tốn rất nhiều công sức mới mặc được bộ váy gothic, nhiều lớp váy quá, nặng nề kinh khủng.
Đúng là muốn đẹp thì phải trả giá.
Lâm Xuân nhấc bộ váy vừa dày vừa nặng ra khỏi cửa, ngẩng đầu lên đã thấy Trần Sơ đang ngồi đợi trong phòng khách.
Trần Sơ cũng thay thành chiếc áo đuôi tôm, khác với sự chọn lựa chăm chút của cô, anh chỉ lấy bừa một bộ vừa với mình mà thôi, đã thế còn không mặc thử, nhưng bộ quần áo may sẵn với giá 200 euro khiến anh trông quý phái và đẹp trai như thể được đặt may riêng vậy.
Lúc cô đang nhìn anh, anh cũng đang ngắm cô, sự phức tạp và lộng lẫy là đặc điểm lớn nhất của bộ váy gothic, chiếc váy rộng màu đen được tô điểm bằng lớp ren màu đỏ, những sợi tơ vàng lộng lẫy xen kẽ thêu hoa văn tinh xảo trên đó, trước ngực cũng được phủ một mảnh ren mỏng màu đen tuyền, da thịt trắng nõn thấp thoáng hé lộ.
Trên cổ cô thắt một dải ruy băng đen được điểm xuyết bằng bông hồng đẫm máu, buông rũ ở một bên, tựa như dấu hickey, quyến rũ vô cùng.
“Anh chờ lâu lắm rồi ạ?” Bởi vì váy khó mặc quá nên Lâm Xuân “vùng vẫy” trong phòng rất lâu, bây giờ thấy Trần Sơ đợi ở phòng khách nên vội vàng chạy ra ngoài.
Ai ngờ đi được nửa đường, váy bị mắc vào khung cửa, suýt nữa làm cô bị vấp ngã.
Trần Sơ muốn ra đỡ cô nhưng vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-he-thong-boi-toan/2062004/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.