Sau hơn hai mươi giờ bay, cuối cùng Lâm Xuân cũng trở về với vòng tay tổ quốc.
Tại sân bay Đế Đô, hai người vừa mới xuống đã bị cục thi hành án mời lên xe, đi thẳng đến trụ sở chính của tổ chức chính phủ.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng bầu không khí căng thẳng khiến Lâm Xuân đứng ngồi không yên.
Cô không dám nói gì với Trần Sơ suốt chặng đường, im lặng cho tới lúc đến trụ sở chính.
Xe mới đến nơi đã có người đứng đợi trước cửa, cả hai vừa bước xuống xe đã bị dẫn vào trong.
Nhân viên của trụ sở chính lạnh lùng như vậy à? Không nói về những dự định tiếp theo mà chỉ dẫn người ta đi vào trong.
Lâm Xuân oán thán ở đằng sau, đi đến giữa đường bỗng có người giơ tay chặn cô lại.
“Sao vậy?” Cô sững lại, lên tiếng hỏi.
Trần Sơ nghe thấy giọng cô thì quay đầu nhìn.
“Trưởng phòng Quan muốn gặp Trần Sơ, người muốn gặp cô đang ở một phòng họp khác.” Thành viên cục thi hành án ngăn cô lại là một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, cô ấy ăn nói rất lễ độ nhưng lại mang gương mặt vô cảm.
Lâm Xuân vô thức nhìn sang Trần Sơ.
Anh gật đầu với cô.
“Ừm.” Cô đành đi theo cô gái đến phòng họp khác.
Toà nhà văn phòng rộng lớn lặng yên đến lạ, không còn tiếng vang nào khác ngoài những tiếng bước chân.
Trừ thành viên của cục thi hành đang dẫn đường ra, Lâm Xuân còn không nhìn thấy những người dị năng khác.
Đương lúc ngẫm nghĩ, hai người đã đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-he-thong-boi-toan/2062014/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.