Bến xe ở thị trấn có vẻ tấp nập hơn lúc hai người còn ở nhà ga thành phố, khi đến nơi đã giữa trưa, bụng đói còn cào, Đặng Mạn Linh muốn đi ăn gì trước, Dương Miên Miên không có ý kiến.
Thế nhưng xung quanh bến xe lại chẳng tìm được một chỗ ăn cơm, Dương Miên Miên thở dài: “Thôi, quên đi, vậy để tớ gọi cho cảnh sát trước đã.”
Cảnh sát trước đó đã gọi điện thoại cho cô, báo với cô có người đến đón, đừng đi lung tung. Đáng tiếc tín hiệu ở đây ko tốt lắm, cô đành phải đi một quãng xa mới gọi được điện thoại lại cho đối phương.
Nhận cuộc gọi là một người đàn ông khá thô lỗ, giọng nói lớn đến mức khiến cô nhức hết lỗ tai: “Mấy đứa con nít ranh đến chỉ thêm phiền phức. Nếu không phải Kinh Sở đặc biệt nhờ cậy tôi, tôi còn không muốn trả lời mấy đứa nữa! Tôi không rảnh mang xe đến đón, tự đón xe qua đây!”
Dương Miên Miên bĩu môi, trong lòng không mấy vui vẻ, có điều cô hiểu chuyện này chỉ tổ gây thêm phiền phức cho họ nên đành phải nhẫn nhịn, không dám hé răng.
Chờ khi mọi việc kết thúc, nằm trên giường sẽ ép Kinh Sở tra hỏi xem có phải cô chỉ là người thích gây họa hay không? ╭(╯^╰)╮
Điện thoại còn chưa gọi xong, đã nghe thấy tiếng balo hét lớn: “Miên Miên, nhìn qua bên kia!”
Dương Miên Miên cúp điện thoại, quay đầu lại, chợt thấy Đặng Mạn Linh cùng một người đàn ông lằng nhà lằng nhằng, bên cạnh còn có người phụ nữ trung niên đang nói gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/1547700/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.