Edit: Tịch Liêu
****
Ngày đầu tiên lên đường, Dương Miên Miên liền tỏ ra vô cùng phấn khích, bọn họ ngồi ghế EMU (loại ghế như trên máy bay),toa tàu loại hai, Tùng Tuấn vừa lên xe đã không thấy bóng dáng, lúc xe khởi động mới lật đật trở về: “Mẹ nó cái đám khốn nạn kia ngồi khoang thương nhân!”
“Vé kia đắt!” Dương Miên Miên đặc biệt lạnh nhạt trả lời.
Tùng Tuấn trừng mắt: “Anh không có tiền, đi toa tàu nhỏ thế này lời hơn, bằng không ai chịu ngồi toa tàu loại hai! Ngồi mười mấy tiếng chân cũng sưng lên.”
“Vé đó đắt.” Dương Miên Miên không bất mãn gì cả, có thể cùng Kinh Sở đi ra ngoài chơi cô đã thấy vui.
Kinh Sở đổi dép lê với Dương Miên Miên, đem tấm đệm ra cho cô lót, Tùng Tuấn nhìn đến ngây người: “Này này này, không phải thế chứ?”
“Mệt thì dựa vào anh, muốn ngủ cũng được.” Kinh Sở sờ mặt cô, cảm thấy nhiệt độ điều hòa trong xe quá thấp, không quên lấy áo choàng mỏng đắp lên người cô.
Tùng Tuấn trợn mắt hai mắt: “Người anh em, trước đây chúng ta đi ra ngoài cậu đâu có thận trọng như vậy.”
“Đây là bạn gái của tôi.” Kinh Sở trái lại nhìn ánh mặt trìu mến nhìn cô, “Tôi đương nhiên phải chăm sóc rồi.”
“Cậu cũng thật chu đáo.” Khả năng quan sát của Tùng Tuấn không tệ, giơ tay chỉ vào một cặp tình nhân khác trong xe, “Nhìn bọn họ đi, chàng trai kia vừa lên xe đã cắm đầu chơi ipad, không thèm giúp cô gái kia cất hành lý, không galang, chỉ có giúp bạn gái mua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-kha-nang-giao-tiep-dac-biet/1547731/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.