"Mau qua đó đi." Tát Đinh vừa dùng ly rượu cao che mặt, vừa hối thúc.
"Không, tôi không qua." Thẩm Lục Từ kiên quyết từ chối: "Lần đầu tiên tôi hẹn người ta ra ngoài lại đi tranh đàn ông với cô ấy, tôi thành cái gì chứ?"
"Cách nghĩ đó sai rồi." Tát Đinh khẽ cười, dùng miêng lưỡi của kẻ lừa đảo được tôi luyện qua nhiều năm mà ngụy biện: "Cô phải biết, đàn ông đến mấy chỗ thế này, tham gia mấy hoạt động thế này, chẳng mấy ai tử tế cả. Cô nghĩ bọn họ thật sự đến để tìm vợ à? Không đâu, tìm được cô làm bạn gái đã là lương tâm thức tỉnh rồi, phần lớn chỉ muốn tìm tình nhân, thậm chí là gái làng chơi mà thôi."
Thẩm Lục Từ quay đầu, nhìn chằm chằm vào hắn.
Lúc này, sau lưng vang lên tiếng gọi. Cô ngoảnh lại, thấy Quyển Quyển đang vẫy tay với mình.
"Lục Lục, cậu về rồi!"
Thẩm Lục Từ cắn môi, bước về phía cô ấy.
Tát Đinh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có thời gian lấy điện thoại ra. Hắn vừa cúi đầu nhìn, tám cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Tiểu Đao.
"Điềm xấu." Tát Đinh chậm rãi ngẩng đầu, mặt nghiêm túc nhìn lên trần nhà: "Đây là điềm xấu đây mà."
Hắn nặng nề bước về phía nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, Tiểu Đao dựa lưng vào cửa buồng, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn về phía Tát Đinh.
"Đi chưa?"
Tát Đinh nào dám nói thật, vội vàng châm một điếu để trấn tĩnh.
"Tôi đã để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-ky-nang-ngu-dac-biet/2904159/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.