Chương 37 Tạ Ấn Tuyết vẫn luôn ngồi trong phòng 109 đến bảy giờ sáng, lúc tia nắng bình minh đầu tiên luồn qua cửa sổ tròn trên tường khoang tàu mới đứng dậy khỏi ghế mát xa, tới gần cửa sổ nhìn ra ngoài. Dù trời đã sáng, thế nhưng ánh sáng vẫn bị mây đen vần vũ chắn mất như hôm qua, chỉ có vài tia sáng mờ mịt như sương len lỏi qua tầng mây cho người ta biết: Trời đã sáng. Từ sau khi y rời đi, phòng 117 không còn âm thanh nào nữa, Tạ Ấn Tuyết đi tới cửa, chỉ thấy Dịch Tiểu Lệ ôm tay Dịch Trung Kiệt ngủ trên mặt thảm lông ngắn trong phòng. Tạ Ấn Tuyết vừa định vào xem thử Dịch Trung Kiệt còn thở hay không, chỉ thấy anh ta mở mắt, ôm con gái bên cạnh hỏi: “Bé Lệ, bé Lệ?” “Bố?” Có lẽ Dịch Tiểu Lệ ngủ không sâu, bị Dịch Trung Kiệt lay mấy lần cũng tỉnh theo, thấy Dịch Trung Kiệt có thể cử động thì ngạc nhiên tròn mắt: “Bố, bố di chuyển được rồi à?” “Đúng vậy, bố không sao.” Dịch Trung Kiệt gật đầu, nghĩ có lẽ trời sáng rồi sẽ không còn nguy hiểm nữa nên bế Dịch Tiểu Lệ lên giường cho cô bé ngủ thêm. Anh ta vừa làm xong, những người khác dưới tầng một cũng ra khỏi cửa, thấy Tạ Ấn Tuyết đứng trước phòng 117 thì tụ tập tới, Cường Chí Viễn thấy Dịch Trung Kiệt vẫn ổn, không bị thương, chỉ là đáy mắt có quầng thâm xanh đen, chậc một tiếng: “Sao mày còn chưa chết?” Dương Mạn Thanh phát hiện Dịch Trung Kiệt không mảy may xây xước cũng ngạc nhiên: “Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-the-giu-cau-den-canh-nam/2894332/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.