Chương 70 Không chỉ như thế, cả đèn treo trong phòng trang điểm bắt đầu điên cuồng lập lòe như bị hỏng, lúc bật lúc tắt, lúc sáng lúc tối, trong mật thất lại vang lên điệu nhạc đáng sợ sởn tóc gáy họ nghe thấy khi vừa bước vào mật thất, nhịp trống dày đặc không ngừng nghỉ như nện vào tim họ khiến tay chân mềm nhũn, hồn xiêu phách lạc. Hàn Đông Ni há miệng phát ra tiếng hét sợ hãi, cô theo phản xạ nhắm chặt mắt, mặc kệ ai đứng bên cạnh, lao qua ôm lấy người đó. Nỗi sợ của cô còn lan sang hai nữ sinh khác, Hà Mẫn ôm chặt cô hét lên, Hề Xán chui vào ngực bạn trai Nhan Văn Hách. “Cứu…” “Cứu tôi… Cứu tôi với…” Trong bóng tối có một giọng nữ yếu ớt xa lạ, không thuộc về bất cứ nữ sinh nào trong nhóm vang lên. “Ai đang kêu cứu vậy?” Liễu Bất Hoa nhặt xong toàn bộ quần áo theo thẻ nhân vật thản nhiên đi qua cửa treo đầu người, quay về phòng trang điểm hỏi: “Với lại đèn bị gì thế? Tôi vừa tháo hết toàn bộ quần áo xuống đã thành ra vậy rồi.” “Có lẽ đèn và nhạc được kích hoạt sau khi chúng ta lấy quần áo xuống, còn lời kêu cứu…” Tạ Ấn Tuyết hơi ngừng lại, cụp mắt nhìn bộ đàm trong tay Hạ Duệ: “Hình như phát ra từ bộ đàm.” “… Không thể nào?” Hà Mẫn thấy mọi chuyện đang dần đi quá giới hạn: “Nhân viên kêu cứu chúng ta làm gì?” Nhưng Hạ Duệ cũng nói: “Tôi cũng thấy âm thanh phát ra từ bộ đàm… Tôi cầm bộ đàm, tôi cảm nhận được,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-co-the-giu-cau-den-canh-nam/2894365/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.